Kiều Duy cùng Uông Tư Minh và Lý Kiêu nhìn nhau, biết ngay người Kha Lỗ nói là ai.
Nhưng với dáng vẻ của cô bây giờ, chưa chắc sẽ chịu giúp chuyện này.
Hà Giai Ngọc chậm hơn bọn họ nửa nhịp, nghĩ ra rồi lập tức hưng phấn nhảy lên, “Tôi biết anh muốn tìm ai rồi, tôi đi tìm chị ấy qua đây cho anh!”
Nghiêm Hoài Vũ và Cổ Lâm cũng đi theo, “Tôi cũng đi!”
Mấy người Hà Giai Ngọc chạy nhanh ra sau núi, thấy Nhiếp Nhiên đang ngồi ở cửa nhà, dùng con dao quân dụng gọt cành cây.
Cô định dùng thân cây làm thành một vòng tròn, sau đó để mấy con thỏ chơi đùa, thuận tiện đói còn có thể ăn.
“Chị Nhiên, chị Nhiên!” Hà Giai Ngọc vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, lập tức kích động, chạy tới trước mặt cô, kéo cô ra ngoài, “Mau, mau đi theo em! Có một người quen cũ muốn gặp chị, mau lên!”
“Người quen cũ?”
“Mau lên, chị cứ đi theo em là được rồi, mau lên đi, tình hình khẩn cấp lắm, còn không đi sẽ chết người!”
“Cái gì mà chết người, này!”
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp hỏi rõ đã bị ba người bọn họ vừa đẩy vừa kéo đến sân huấn luyện.
Nhiếp Thành Thắng đứng ở trên sân huấn luyện thấy bọn họ đưa Nhiếp Nhiên tới, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên bị ép lôi vào sân huấn luyện, thấy một đám người đều nhìn mình thì cau mày lại.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì!”
“Cho chị gặp một người quen cũ!” Hà Giai Ngọc kéo Kha Lỗ đến trước mặt cô, “Chị xem, có phải là người quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598211/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.