Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ thất thần của Lý Kiêu thì cười nói với nhóm người phía sau: “Sau này đừng có tập kích buổi đêm nữa, tôi không đáng để các người đánh cuộc tương lai của mình đâu.’’
Nói rồi cô lập tức đi khỏi sân huấn luyện.
“Tiểu Nhiên Tử!”
“Chị Nhiên!”
Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc vô thức gọi cô.
Nhiếp Nhiên dừng bước, để đề phòng đám người đó còn chưa hết hi vọng, cô lại bồi thêm một câu, “Mỗi người đều có chí hướng riêng. Tôi không thích sự huấn luyện khẩn trương trong đội dự bị, cũng không thích nghe lời sĩ quan huấn luyện, kể cả cho tôi cầm súng một lần nữa thì sao, tôi cũng vẫn sẽ chống đối sĩ quan huấn luyện, vẫn sẽ bị phạt, đến lúc đó chỉ khổ mấy người phải cầu xin cho tôi. Cho nên tốt nhất là bỏ cuộc đi.”
Giọng nói của cô rất chân thành, lại có căn cứ, làm cho người khác không thể nào phản bác được.
Mấy người thông minh như Lý Kiêu và Uông Tư Minh, nghe xong cũng biết Nhiếp Nhiên thực sự quyết tâm rồi.
Nhiếp Nhiên có thể cầm súng hay không không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là Nhiếp Nhiên không muốn ở lại đội dự bị.
“Tôi đi nấu cơm đây.” Nhiếp Nhiên thấy lời nói của mình đã có hiệu quả nên quay người rời đi.
“Cô ấy đã nói đến mức này rồi, mấy người vẫn muốn tiếp tục sao?” Mặt Nghiêm Hoài Vũ nhăn lại thành một nhúm, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào lưng Nhiếp Nhiên.
“Nhưng… tôi vẫn không nỡ, Nhiếp Nhiên tốt như vậy, giỏi như vậy, thật quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598194/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.