Nhưng cô còn chưa kịp đi thì đã bị An Viễn Đạo bắt quay lại, “Không được, tiểu đoàn trưởng đã ra lệnh cho cô giám thị việc phạt bọn họ.”
“Nhưng tôi còn phải làm bữa sáng cho ngày mai.”
“Tôi chịu.” An Viễn Đạo ra vẻ nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên chán nản, “Tôi nói này, anh đang phạt tôi hay phạt họ vậy hả?”
“Tôi là lính, tôi nhất định phải làm theo mệnh lệnh, cô cố nhịn một chút đi.”
Đối mặt với An Viễn Đạo không cho phép thương lượng, Nhiếp Nhiên chỉ có thể ngồi ngẩn người tại chỗ đến tận lúc phía chân trời nổi lên một đường màu trắng.
Sáu giờ, đúng lúc tiếng chuông báo thức vang lên, từng binh sĩ chạy từ ký túc xá xuống dưới, khi họ nhìn thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ ngồi xổm chịu phạt ở đó thì ai nấy đều xì xào bàn tán.
“Đã phạt một đêm, cũng đủ rồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên thực sự không có hứng thú bị người khác nhìn như đang ngắm động vật, “Tôi biết anh đang cố tình làm tôi khó chịu, giày vò tôi một đêm đã đủ chưa, sĩ quan huấn luyện An?”
“Tôi giày vò cô lúc nào chứ? Rõ ràng là tôi đang trừng phạt đám ranh con này.” An Viễn Đạo bình thản nhìn mấy người vẫn đang ngồi xổm trước mặt.
“Thôi đi, anh nghĩ gì chẳng lẽ tôi không biết, mau để bọn họ đứng dậy đi.” Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn thúc giục.
“Nghe thấy không, Nhiếp Nhiên thuộc quân đội Quân khu 2 đã khoan dung độ lượng, không so đo nữa, đứng lên đi.” An Viễn Đạo vẫn phải cố châm chọc Nhiếp Nhiên một câu rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598193/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.