Nhiếp Nhiên vừa định buông tay ra lại cầm chặt lấy.
“Hai chúng ta đã tiền trao cháo múc rồi, tại sao tôi còn phải trả thêm tiền cho bác?”
“Cô nói cái gì tôi không hiểu, cô muốn mua muối nhà tôi thì phải trả thêm tiền!” Bác gái Chu muốn giật lại, nhưng Nhiếp Nhiên cũng không chịu buông tay làm bà ta cuống lên uy hiếp: “Đây là muối nhà tôi, cô mau buông tay ra! Còn không mau buông tay tôi sẽ gọi người đấy!”
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên vẫn đứng im không nhúc nhích, cho dù bác gái Chu kéo thế nào, cô cũng nắm chặt túi muối không buông.
Bác gái Chu nóng nảy, dùng sức kéo một cái, tay không nắm chặt nên tự ngã xuống đất.
Bà ta thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng thì gào lên với người xung quanh, “Ôi chao, cướp đồ, quân nhân cướp đồ!”
“Ồ, sao thế này, đang yên đang lành sao lại ngồi dưới đất?”
“Không phải là cô gái này đẩy ngã người ta đấy chứ?”
“Cô gái này thật là quá đáng! Làm sao có thể đẩy người lớn xuống đất như vậy được!”
“Quân nhân cướp đồ, không có thiên lý rồi! Không để cho dân chúng sống nữa!” Bác gái Chu vẫn ngồi dưới đất kêu khóc, Nhiếp Nhiên lạnh lùng đứng bên cạnh xem bà ta biểu diễn, xung quanh càng ngày càng nhiều người tụ tập lại.
Lớp phó Vương ở ngoài cửa thấy người trong chợ nông sản nhốn nháo hình như là xảy ra chuyện gì đó, đợi mãi không đợi được Nhiếp Nhiên nên dừng xe đi vào. Vừa vào đã thấy Nhiếp Nhiên đứng ở giữa một đống người, mơ hồ còn nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598150/chuong-859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.