*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ trước đến giờ cô luôn đơn giản, áo khoác và quần áo để thay tổng cộng chỉ có hai ba cái, một cái balo là có thể giải quyết.
Chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi, cô đã thu dọn xong xuôi, đeo balo đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, đi đến cổng đơn vị.
Nhưng mới đi được nửa đường, một chiếc xe quân đội đi từ sau lưng đến, Nhiếp Nhiên tự nhiên muốn tránh ra, nhưng không ngờ lúc này chiếc xe lại dừng lại.
cửa xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi ở ghế lái là An Viễn Đạo, anh ta sốt ruột phất tay nói: “Mau lên xe đi, tiểu đoàn trưởng bảo tôi đưa cô về nhà.” Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là xe quân đội thuận tiện hơn nhiều so với xe khách.
Nhưng người đàn ông ngồi ở ghế lái này...
tiểu đoàn trưởng cố ý à? “Nhanh lên, cô có lên xe không! Không lên thì tôi đi đây.” An Viên Đạo vỗ cửa xe, giục..
Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi quần, mỉm cười nói: “Đi? Sĩ quan huấn luyện, thầy đang đùa với tôi à? Đây là mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng, thầy dám không phục tùng à?” “Cô!” Bát tự của cô và anh ta xung khắc với nhau, lần nào cãi nhau anh ta cũng thua.
“Được, tôi phục tùng, tôi đợi cô lên xe, được rồi chứ?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta nghẹn họng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598082/chuong-791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.