*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô đứng lên, kéo tay Dương Thụ ra, lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Không sao cái quái gì chứ, để tôi đưa cô tới phòng Y tế” Dương Thụ vẫn kiên trì tới đỡ cô, nhưng Nhiếp Nhiên lại lùi về sau, tránh né anh ta.
“Không cần đâu, tôi tự đi được, các anh đi huấn luyện đi, tôi không làm phiền các anh nữa.” Nhiếp Nhiên cúi đầu, lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa đặt lên bàn.
Sau đó, một tay giữ trán, cô thất tha thất thểu bước ra khỏi phòng huấn luyện.
Tóc cô rất ngắn, cho dù cúi đầu thì mọi người vẫn có thể nhìn rõ năm dấu ngón tay ở trên mặt cô.
Đám nam binh thấy dấu bàn tay trên má và vết thương vẫn còn đang chảy máu ở trên trán cô thì trong lòng thấy thương cảm.
Sư đoàn trưởng bị điên rồi sao? Lại dám đánh binh lính, còn đánh cho mặt của nữ binh đến mức như thế này nữa.
Dương Thu nhìn theo bóng cô rời đi, vẫn muốn đuổi theo nhưng bị Lâm Hoài kéo lại.
“Cô ta không thích bị cậu nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình đâu.” Tầm mắt anh ta cũng dán chặt lên người Nhiếp Nhiên.
Tuy anh ta không thích nữ binh này, nhưng thấy cô biến thành như thế, anh ta là đàn ông, thái độ tự nhiên cũng mềm xuống một chút.
Dương Thụ nghe Lâm Hoài nói thế thì quay sang nhìn anh ta.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598081/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.