Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiều hôm qua chuyện đồn cảnh sát gọi điện thoại đến đơn vị đã lan truyền khắp nơi, nhưng tất cả mọi người đều biết là mấy người Nghiêm Hoài Vũ, sao lại kéo đến Nhiếp Nhiên rồi?
“Đúng vậy, ha ha! Các cậu không nhìn thấy cảnh tối hôm qua An Viễn Đạo bị Nhiếp Nhiên làm tức chết đâu, đúng là quá tuyệt vời! Tôi nói với các cậu này.” Nghiêm Hoài Vũ đang định nói tiếp thì nghe thấy Nhiếp Nhiên dửng dưng: “Còn tám phút.” Câu này lập tức khiến mọi người hoàn hồn lại
Đám người vội vàng tản ra
Lúc trở lại phòng ngủ, bọn họ thấy Lý Kiêu đã gấp chăn vuông vức, đang định đi đánh răng rửa mặt rồi
“Mẹ kiếp, chị Kiêu, chị nhanh quá rồi!” Hà Giai Ngọc không nhịn được than thở một câu
Lý Kiêu không hoạt bát bằng Nhiếp Nhiên, từ trước đến giờ cô luôn đơn độc cho nên không trả lời cô ta, mà trầm mặc nhìn Nhiếp Nhiên một cái rồi đi đến phòng rửa mặt ở cuối hành lang
“Đừng ngẩn ra nữa, chị Kiều nhà cậu đi đánh răng rồi, ngay cả chặn cậu còn chưa gấp đấy.” Thi Sảnh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hà Giai Ngọc, không nhịn được vỗ lên trán cô ta, cho cô ta hoàn hồn lại
“Mẹ kiếp, đừng đánh vào đầu tôi, sẽ ngu đi đấy!” “Cậu vốn không thông minh!” Lúc hai người trêu đùa qua lại, Nhiếp Nhiên cũng đã nhanh chóng gấp xong chăn màn, đi đến cuối hành lang rửa mặt, lại chạm mặt Lý Kiêu một lần nữa
Sau mười phút ngắn ngủi, một trăm năm mươi người lính đã đứng ở cửa phòng ăn, có lẽ là thể dục buổi sáng quá mệt, đã sớm đói đến nỗi bụng dính vào lưng cho nên không có ai đến muộn
Trong phòng ăn yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng xoong nồi bát đũa va vào nhau, mười phút sau, dưới tiếng hô tập hợp của An Viễn Đạo, tất cả mọi người lập tức đặt đũa xuống
Nhiếp Nhiên nhìn miếng bánh bao dở trong tay mình, bất đắc dĩ để xuống
Chưa ăn no, khốn kiếp! An Viễn Đạo này đúng là không có tính người, chỉ cho có mười phút, thể nào cũng phải cho mười lăm phút chứ! Sau khi kết thúc bữa sáng, ca trực ra thao trường của An Viễn Đạo cũng tạm dừng, sĩ quan huấn luyện các lớp dẫn người đi bố trí huấn luyện
“Tất cả, nghỉ!” Sĩ quan huấn luyện Quý Chính Hổ của lớp 6 đi từ cửa phòng ăn ra, đứng ở trên bậc thang nhìn học viên trong lớp mình
“Tôi nghe nói sáng nay lớp trưởng lớp chúng ta và một nữ binh chống đối lại sĩ quan huấn luyện An tại chỗ?” Không phải chứ, lại nữa à? Chuyện này định mãi không xong hả? “Lớp trưởng và nữ binh kia, bước ra khỏi hàng!”
Sau tiếng ra lệnh của anh ta, Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm đứng dậy
Quý Chính Hổ nhìn khuôn mặt xa lạ bên cạnh Cổ Lâm, nghĩ đến chuyện tối hôm qua tiểu đoàn trưởng đích thân gọi điện thoại cho anh ta nói có một tân binh vào lớp 6
Lớp 6 nổi tiếng là kém nhất ở đơn vị dự bị, thể năng không đạt tiêu chuẩn, tính cách của ai cũng kỳ quặc, nhìn là biết không hợp làm lính, thậm chí còn có người đi cửa sau
Ban đầu Quý Chính Hổ nhất định không đồng ý làm sĩ quan huấn luyện của lớp này, anh ta cảm thấy không nên mở cái lớp này, đơn giản là làm nhục hai chữ quân nhân
Nhưng sau đó tiểu đoàn trưởng lại coi đây là công việc giao cho anh ta, bảo anh ta mài giũa những viên ngọc thô này
Anh ta lớp 6 đã hai năm rồi, ngọc thô chưa thấy đâu, còn bùn nát thì lại rất nhiều
Bây giờ lại thêm một người, mới huấn luyện một ngày đã chống đối sĩ quan huấn luyện lớp 1, Quý Chính Hổ cảm thấy chắc chắn lại là con gái nhà nào ỷ vào bối cảnh nhà mình diễu võ dương oai ở đây rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.