*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, cô dẫn những người khác rời đi
Gã cướp biển kia ngồi trên vách núi, xung quanh tối đen không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy gió lớn gào thét lạnh run hòa với tiếng sóng biển rì rào, điều này làm cho lòng gã dâng lên từng cơn sợ hãi
Trước là vách đá tối đen cao vời vợi, sau lại là bãi mìn
Cho dù nhảy xuống hay ở lại thì đều chết cả
Chết, hay không chết? Nói, hay không nói? Sự mâu thuẫn trong lòng làm cho gã cảm thấy phát điên
Thấy đám người sắp rời đi, gã ta nghiến răng, hét lên với Nhiếp Nhiên, “Có...” Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười lạnh, chậm rãi xoay người, giả vờ hỏi: “Có cái gì cơ?” Gã tả kinh hoàng nuốt nước bọt, “Có mìn bẫy, vẫn còn..
mìn bẫy.” Những người đang định chuẩn bị gỡ mìn nghe thấy gã ta nói như thế thì cứng người lại, không dám tiếp tục động đậy
Cái gì, vẫn còn mìn bẫy ư? Nhiếp Nhiên cười, “Chẳng phải vừa rồi mày nói là đã hết rồi sao?” “Tao..
tao..
tạo lừa..
lừa mày đấy.” Gã ta nhìn nụ cười lạnh như băng của cô thì sợ đến mức cả người run rẩy
“Vậy sao giờ lại không lừa nữa thế?” “Bởi vì, bởi vì...” Gã ta đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598029/chuong-738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.