Dưới màn đêm u tối, ở cổng thôn đáng lẽ phải im lặng vào 3lúc này đang lập lòe ánh lửa, mơ hồ còn có thể nghe thấy2 được tiếng nói chuyện của Nghiêm Hoài Vũ cùng người dân7 đảo.
“Oa, thơm quá, là mùi thịt đấy! Chị, có th3ịt có thịt!” Khắc Lý đi theo bên cạnh Nhiếp Nhiên ngửi t2hấy mùi thịt, hai mắt trợn tròn lên
Nhiếp Nhiên vẫn giữ dáng vẻ bình thản
Đương nhiên là có thịt rồi, chiếc thuyền cướp biển kia vừa làm xong một chuyến cướp bóc trở về, chắc chắn là có rất nhiều đồ ăn và tiền bạc
Nghiêm Hoài Vũ vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng cách đó không xa thì vui mừng đứng lên, chạy tới, “Tiểu Nhiên Tử, cổ tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?” Hà Giai Ngọc cầm một cái đùi dê vừa nướng xong cũng vội vàng chạy tới hỏi han: “Chị Nhiên, chị mau tới đây ăn đi, mấy thứ này đều lấy từ chỗ thuyền của bọn cướp biển đấy
Vài ngày không được ăn thịt rồi, thịt này quá con mẹ nó thơm ấy!” Cổ Lâm cũng đi tới, lo âu hỏi: “Nhiếp Nhiên, cậu thấy khá hơn chút nào không? Tôi định trông cậu nhưng Y Xá nói để cậu ngủ một giấc, giảm sốt là sẽ ổn thôi
Tôi có để lại một phần cho cậu đấy.” Khắc Lý cười ngọt ngào, “Không sao ạ, có em ở cạnh chị ấy rồi, cũng giống như nhau thôi đúng không chị?” “Không phải muốn ăn thịt à, còn không mau đi ăn đi.” “Vậy chị cũng đi cùng chứ?” Khắc Lý nắm lấy góc áo Nhiếp Nhiên, ánh mắt lại nhìn đám thịt dê và thịt lợn đang được nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598008/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.