Cô mò mẫm trong bóng tối để xuống g3iường, mở cửa phòng ra, khóe mắt l2iếc nhìn thấy một bóng đen đang ng7ồi xổm ở bên ngoài.
Nhiếp 3Nhiên định đá một cước theo phản x2ạ tự nhiên thì lại nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình
“A, chị tỉnh rồi à?” Khắc Lý vuốt mắt rồi đứng dậy, trông có vẻ như vừa tỉnh ngủ
Nhiếp Nhiên cố thu chân về, sau đó lạnh lùng hỏi: “Mấy người bọn họ đâu?” “A, bọn họ đều ở ngoài cổng thôn
Ngay sau đó nó quay ra cười ngọt ngào với Nhiếp Nhiên, trong mắt tràn đầy sự sùng bái, “Nhưng em vẫn muốn cảm ơn chị, nhờ chị mà tộc trưởng mới có thể bình an vô sự.”
“Đi ăn cơm đi.” Nhiếp Nhiên cảm thấy đúng là mình không thích hợp nói chuyện với trẻ con, tốt nhất nên đổi đề tài.
“Vậy còn chị?” Nhiếp Nhiên hơi động lòng, bật thốt ra: “Chị cũng đi.” “Tốt quá ạ! Bụng em đã đói đến mức sôi lên ùng ục rồi này, em vừa nhìn thấy tộc trưởng cầm theo rất nhiều thịt lợn đấy, không biết họ đã ăn hết sạch chưa nữa
Chúng ta đi nhanh một chút đi!” Khắc Lý vui mừng đập tay, kéo cô chạy về phía đầu thôn.
Nhiếp Nhiên bị một bàn tay nho nhỏ mềm lại nắm lấy khiến đáy lòng cô tràn ra một loại cảm giác khác thường
Cô giống như bị rắn cắn, gần như vô thức hất cái tay kia ra
“Chị ơi?” Bất thình lình bị hất mạnh tay nên suýt chút nữa Khắc Lý đã ngã sấp xuống đất, thằng bé hoang mang nhìn về phía Nhiếp Nhiên
Chẳng biết tại sao Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598007/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.