“Đến người sống tôi còn không tin, huống gì là một người định tìm cái chế3t.” Nói xong, Nhiếp Nhiên đi vào trong thôn.
Nhưng Y An Đức vẫn 2chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, ông ta nói: “Tôi thế đấy, tôi thật...” Ô7ng ta còn chưa nói hết đã thấy Nhiếp Nhiên quay đầu lại, cặp mắt của cô 3dưới hoàng hôn sắc bén dị thường, “Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai!”2 Bóng để bắt đầu bao trùm xuống, Nhiếp Nhiên đi xuyên qua mấy căn nhà rồi đi thẳng đến trước của một căn phòng nhỏ khác
Ngoài cửa có hai người dân đảo có trách nhiệm đứng canh gác
Bọn họ vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đến thì khẽ gật đầu
Nhiếp Nhiên mở cửa ra, bên trong là tên cướp biển đang ngồi xổm thay bọn họ tận tâm tận lực gỡ mìn
Gã được Nhiếp Nhiên chiếu cố cho riêng một căn phòng nhỏ, một ngày được một bữa cháo loãng, theo như cô nói thì dù sao không để gã đói chết là được
“Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” Nhiếp Nhiên đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống phía đối diện, tiện tay châm ngọn đèn bên cạnh lên
Tên cướp biển kia thấy Nhiếp Nhiên mỉm cười với mình thì bắt đầu thấy ớn lạnh, gã run rẩy nói: “Tốt..
tốt rồi...” “Còn muốn chơi trò gì nữa không?” Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, thấy gã không hiểu ý mình, cô nhếch miệng nói: “Ví dụ như..
chạy trốn chẳng hạn.” Tim gã cướp biển đập thình thịch
Xem đi xem đi, gã biết mà, gã biết tất cả những tâm tư của mình đều bị con nhóc này nhìn thấu mà! Gã lắc đầu nguầy nguậy, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597991/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.