Nhiếp Nhiên nhìn kĩ một vòng cũng không phát hiện sơ hở g3ì, mỗi quả đều được chôn dưới bùn đất, ẩn giấu cực kì tố2t.
“Tôi cảm thấy ở chỗ đó nên chôn hai quả thì s7ẽ hoàn hảo hơn.” Nghiêm Hoài Vũ nói đùa mà chỉ vào hai c3hỗ góc chết
Có ai lại chôn mìn ở chỗ cướp biển k2hông đi qua bao giờ! Cả đám biết anh ta đùa nên không thèm để ý đến anh ta, chỉ có Y An Đức chim sợ cành cong sốt ruột hoảng hốt nói: “Vậy có phải chốn thêm mấy quả nữa không?” Nhiếp Nhiên hờ hững liếc nhìn Y An Đức, sau đó nói: “Ngày mai không cần ông tới làm chuyện này.” Y An Đức nhảy dựng lên, “Tại sao?!” Ngay cả mấy người khác đang ở đó cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc
Sao cô nói thay người..
là thay luôn vậy? “Nơi này không có người nào có thân phận lớn hơn tộc trưởng cả.” Lý Kiều lạnh giọng nhắc nhở, hiển nhiên là cũng không đồng ý với sự thay đổi thất thường của Nhiếp Nhiên
Y An Đức vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, không có ai thích hợp hơn tôi đâu!” Nhiếp Nhiên vẫn lạnh lùng, “Mấy ngày trước ông mù quáng nhảy tới trước mặt đám cướp biển, làm hại tôi phải bỏ ra rất nhiều công sức mới cạy được miệng của bọn chúng, ông cho rằng tôi sẽ bỏ qua chuyện đó dễ dàng như vậy sao? Loại người dễ kích động như ông, tôi không dám dùng.” Kha Lỗ ở bên cạnh nghe thấy thế, bèn gật đầu phụ họa, “Đúng đúng đúng, tộc trưởng đã già rồi, hành động cũng không tiện, có khi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597990/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.