“Có phải bên kia đã xong hết rồi không?”
“Ừm.” Nhiếp Nhiên gật đầ3u, chĩa súng về phía mấy tên cướp biển kia, nói với dân đảo: “Trói hết b2ọn chúng lại!” “Đúng đúng đúng, trói mấy tên cặn bã này lại!” Cướp biển 7không có súng giống như một con chó nhà có tang, không cần bao vây tấn c3ông đã dễ dàng bị trói lại
Đám dân đảo bị bọn cướp biển này hãm 2hại nhiều năm nên căm phẫn sâu sắc, trói bọn cướp biển giống như bánh chưng rồi đạp xuống đất, đấm đá phát tiết
Nhiếp Nhiên nhìn đám cướp biển sắp bị đánh không còn hình người nữa thì nói với Mã Tường: “Bốn tên còn lại vẫn còn ở ngoài cổng, anh đi tiếp ứng cho Kiều Duy đi.” Nói rồi, cô đưa khẩu súng cho anh ta
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng kinh hồn bạt vía của Mã Tường, không nhịn được khẽ cau mày
“Tiếp theo phải làm thế nào?” Y An Đức chạy tới xin ý kiến Nhiếp Nhiên
Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, lại nhìn đám cướp biển dưới đất
Mấy tên đó đâu có còn hoành hành bá đạo như lúc vừa vào thôn, tên nào cũng nằm dưới đất thở ra thì nhiều hít vào thì ít, như sắp chết đến nơi
Nhiếp Nhiên cong môi, đi tới
Nhưng không ngờ Mã Tường lại lui về phía sau mấy bước
Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhướng mày, phát hiện ánh mắt Mã Tường hoảng hốt, rõ ràng trời rất lạnh nhưng trên trán anh ta không ngừng đổ mồ hôi
Chứng sợ bắn súng? Chắc là không phải, nếu như thế thì quân đội không thể tuyển anh ta vào
Một người lính không thể nổ súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597951/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.