“Hả? Bãi mìn này còn có mồi nhử à3?”
“Bây giờ mọi người cò2n có chỗ nào không hiểu không?” 7Nhiếp Nhiên thì không nặng nề nh3ư bọn họ
Chỗ mìn đám cướ2p biển này chôn đều là hàng đào thải, làm sao có thể nghĩ tới thủ đoạn cao cấp như vậy? Thật ra cô chỉ dọa bọn họ mà thôi, để đề phòng đám người này cảm thấy gỡ mìn quá đơn giản, thiếu cảnh giác, đến lúc đó lại hại chết mình
Đám người này quả nhiên vô cùng lo lắng về vấn đề sống chết, vội vàng hỏi: “Vậy làm thế nào mới có thể biết có phải là mìn bẫy không?” “Xem vận may của mọi người.” Nhiếp Nhiên cố ý dọa bọn họ
“Cái gì?!” Đám người kia sợ hãi
Nhiếp Nhiên thấy mình đã đạt được hiệu quả mong muốn, lại lạnh mặt nói: “Nhớ lấy, mọi người đang đấu tranh và chính mình, không phải vì tôi, cho nên sống chết của mọi người không có bất cứ liên quan gì với tôi
Một khi gây nổ, kinh động đến cướp biển, tôi sẽ mặc kệ mọi người.” Mặc kệ? Tất cả cửa ra là bãi mìn, cho dù cô bỏ lại tất cả mọi người cũng không trốn thoát khỏi đây được
Kha Lỗ khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội, châm chọc cô, “Nói như cô có thể ra khỏi nơi này vậy.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi cong môi lên cười, “Vậy anh có thể thử xem, xem rốt cuộc tôi có đi được không.” Kha Lỗ tức giận nghiến răng
Thử xem? Chẳng lẽ anh ta thực sự ăn no rửng mỡ đi dụ cướp biển tới à? Con nhỏ chết tiệt này đúng là làm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597942/chuong-651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.