Nhấc chân mới kích nổ?
Vậy cũng có 3nghĩa là ngộ nhỡ bọn họ đạp phải thì cả đờ2i phải đứng trên quả mìn đó à? “Vậy chúng 7tôi không thể cử động sao?” Kha Lỗ cau mày3 hỏi
Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Xem2 tâm trạng của tôi có muốn cứu hay không, không muốn cứu thì mọi người chỉ có thể chết.” “Cô như vậy đúng là không có trách nhiệm!”
Con dao trên tay Nhiếp Nhiên dừng lại một chút, cô ngẩng đầu lên dửng dưng nhìn Kha Lỗ, “Tại sao tôi phải có trách nhiệm với cuộc đời mấy người, không có ai phải có trách nhiệm với cuộc đời của người khác cả.” “Nhưng chúng tôi là người mới!” Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Ai không bắt đầu làm từ người mới.”
Kha Lỗ bị hai, ba câu của cô làm cho cứng họng, uất nghẹn
Sao người này lại không hề để ý đến sống chết như vậy! Được rồi, cho dù cô làm lính không sợ chết, nhưng dù sao cũng phải suy nghĩ cho người khác một chút chứ! Đâu có ai như cô, thấy không hợp tác là giơ dao uy hiếp, cứu người còn phải xem tâm trạng, cô là quân nhân thật à? Không phải nói quân nhân đều có trái tim xả thân vì nhân dân sao? Dưới sự tức giận của Kha Lỗ, Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh tiếp tục giảng giải, “Tiếp theo tháo vỏ ngoài của bộ phận kíp nổ ra, sau đó cắt đứt cái dây nối liền vẫn chưa chạm đến phần lò xo này, vậy là tháo xong quả mìn.” Nhiếp Nhiên rất lão luyện, hạ dao xuống, quả mìn thứ tư đã loại bỏ xong.
Mấy người kia nghe thấy thì liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597941/chuong-650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.