Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy thể thì lửa giận lập tức tắt ngúm, kinh ngạc nhìn Kiều Duy, “Cậu nói chính trị viên cố ý nhắm vào Tiểu Nhiên Tử? Tại sao? Gần đây cô ấy có làm sai chuyện gì à?”
Anh ta cau mày nhớ lại nhất cử nhất động của Nhiếp Nhiên trong khoảng thời gian này, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện có cái gì khác thường
Hà Giai Ngọc đứng ở cầu thang thấy anh ta đau khổ suy nghĩ, nghi ngờ đây anh ta một cái, “Anh lạ thật đấy, tại sao anh lại kích động vì chuyện của Nhiếp Nhiên như vậy? Không phải là anh có ý gì với Nhiếp Nhiên đấy chứ?”
Nghiêm Hoài Vũ bị cắt đứt mạch suy nghĩ, đang định phản ứng thì nghe thấy Hà Giai Ngọc nói như vậy, lập tức cáu lên, nói chuyện cũng hơi lắp bắp, “Cô..
cô nói linh tinh..
cái gì thế! Tôi giúp cô ấy chỉ vì hồi đó trên tàu hỏa cô ấy từng cứu mạng tôi! Hiếu không hả?” “Từng cứu anh?” Hà Giai Ngọc kinh ngạc.
Hôm đánh đối kháng cô ta đã đánh với Nghiệm Hoài Vũ, dù sao Nghiêm Hoài Vũ cũng là người từ lớp 1 ra, bản lĩnh đánh đối kháng không phải là người lớp 6 có thể so sánh được
Hà Giai Ngọc bị anh ta đánh chỉ có thể nói là miễn cưỡng ngăn cản, gần như không có cơ hội đánh trả.
Bây giờ anh ta lại nói trước đó anh ta từng được Nhiếp Nhiên cứu? Thượng đế ơi, vậy kỹ thuật đánh đối kháng của Nhiếp Nhiên phải khủng khiếp thế nào chứ! Nghĩ tới đây, cô ta càng thêm mong đợi đánh với Nhiếp Nhiên một trận! Nghiêm Hoài Vũ cố ý ưỡn ngực nói: “Đương nhiên rồi! Cô ấy từng cứu tôi một lần, dĩ nhiên tôi cũng phải cứu cô ấy một lần coi như báo đáp!” Anh ta nói đến đây rồi vội vàng chạy xuống tầng, “Không nói nữa, bây giờ tôi phải đi tìm chính trị viên phân tích đúng sai!” “Tôi cũng đi, hồi đó cô ấy cũng đã cứu tôi” Kiều Duy cũng đi theo
“Còn tôi nữa, cô ấy cũng từng cứu tôi.” Mã Tường nhớ đến chuyện trên tàu hỏa lần trước, cũng vội vàng đi theo
“..
Có thể dẫn tôi theo không?” Cổ Lâm nhỏ giọng hỏi.
“Cô?” Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đều dừng lại, kinh ngạc nhìn vị lớp trưởng hoàn toàn không có bất cứ địa vị nào trong lớp kia
Cổ Lâm mất tự nhiên nói: “Hồi trước lúc chạy bộ Nhiếp Nhiên đã giúp tôi, cho nên tôi cũng muốn giúp cô ấy một tay!” Nghiêm Hoài Vũ lập tức gật đầu, “Được! Cùng đi đi!” Lúc đi đến cổng tòa nhà, Hà Giai Ngọc cũng chạy ra, chủ động xin đi: “Tôi, còn tôi nữa, tôi cũng muốn đi.”
Nghiêm Hoài Vũ cau mày, quan sát cô ta từ trên xuống dưới: “Cô đi góp náo nhiệt cái gì?” Hà Giai Ngọc vỗ ngực một cái, khí phách nói: “Bản cô nương bình sinh thích nhất là bênh vực kẻ yếu, không được à! Hơn nữa chuyện này liên quan đến danh dự sau này của lớp 6 chúng ta, dĩ nhiên tôi phải đi rồi.” Thật ra quan trọng nhất là nếu Nhiếp Nhiên phải ở trong đó nửa tháng thì cô ta không có cách nào đánh nhau so tài với Nhiếp Nhiên ngay được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.