*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Hoài Vũ tức giận: “Cho dù không thay đổi thì tôi cũng cảm thấy loại cướp biển như gã cho dù ra ngoài cũng làm chuyện xấu, còn không bằng chết ở đây cho xong, coi là trút giận cho dân đảo nơi này.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta: “Nếu gã chết, chúng ta ra khơi bằng cách nào?” “Ra khơi? Tại sao chúng ta phải ra khơi?” Nghiêm Hoài Vũ không hiểu.
Lúc này Kiều Duy khoác vai Nghiêm Hoài Vũ: “Không ra khơi thì trở về bằng cách nào? Chẳng lẽ cậu định ở lại đây cả đời à?” “Không phải nhóm người Diệp Tuệ Văn đã đi tìm cứu viện sao?” Cổ Lâm hỏi.
“Đúng vậy, đã đi tìm cứu viện rồi, chúng ta cần gì phải ra khơi nữa.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó tôi đi trước, mọi người cứ ở lại đợi là được.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức lắc đầu, “Như vậy sao được! Chúng ta cùng đến, đương nhiên phải cùng đi mới đúng.” Nhiếp Nhiên bắt đầu dặn dò từng người, “Vẫn là quy tắc cũ, mọi người cầm súng mai phục ở lối vào, nếu như có con cá nào lọt lưới thì giết cho tôi.” Sau đó lại nói với Mã Tường và Cổ Lâm: “Hai người đến cổng thôn, đề phòng có tên nào đó xông vào.” Gió biển thổi vù vù, thời gian chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng, sau hơn một tiếng, trên mặt biển mơ hồ thấy một chiếc thuyền đang từ từ đến gần.
Sử Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597821/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.