Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoành bị ngó lơ nhìn khuôn mặt kiêu ngạo mà kiến nghị của Nhiếp Nhiên, nước mưa bị gió mạnh đập trên mặt cô, sau đó nương theo sườn mặt nhanh chóng chảy xuôi xuống dưới.
Nhiệt độ lạnh buốt khiến môi cô đã dần dần trở nên tái nhợt, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng
Hoắc Hoành nghĩ: Có phải mấy ngày nay cô cũng bị lạnh công đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mà vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì không?
Trong thoáng chốc, anh đưa tay lên chạm vào gương mặt cô
Nhiếp Nhiên phản ứng cực nhanh, nghiêng đầu tránh đi làm tay Hoắc Hoành sượt qua mặt cô
Cô cảnh giác trừng mắt với Hoắc Hoành, “Anh muốn làm gì?” Hoắc Hoành lập tức tỉnh táo lại, anh trở tay bắt được cái cằm của cô, khẽ nói: “Không được nhúc nhích, giữ cho mặt thẳng!”
Sau khi ngạc nhiên ngẩn ra ba, bốn giây, cô lập tức tức giận trừng mắt nhìn gương mặt ra vẻ đàng hoàng kia
Tên khốn này rõ ràng là đang lấy việc công làm việc tự mà! Có bản lĩnh thì con mẹ nó chứ, anh buông tay ra cho tôi xem nào, đừng cứ nắm mãi cái cằm của tôi không chịu buông ra như thế! Cái tên khốn này! Đột nhiên, một tiếng “bịch!” vang lên, trong đội ngũ có tiếng vang của vật nặng ngã sấp xuống đất
Hoắc Hoành thấy một binh sĩ ngã trên mặt đất, có vẻ là bị sốc bởi cái thời tiết rét lạnh đóng băng này
Mọi người thấy người kia ngã xuống mặt đất thì nghĩ thầm, xem ra thời khắc hạnh phúc của người này tới rồi, bị choáng thế này chắc là phải được khiêng xuống nghỉ ngơi.
Thế là cả đám đều nhao nhao lên, mong mỏi mình cũng mau ngất vì quá lạnh đi, như thế thì có thể hoàn toàn kết thúc buổi huấn luyện ma quỷ này rồi
Nhưng, khi bọn họ nhìn thấy động tác kế tiếp của Hoắc Hoành, thì ai nấy cũng đều cảm thấy đúng là mình vẫn còn rất trẻ, nghĩ quá đơn giản rồi
Hoắc Hoành đi tới chỗ một thùng nước, sau đó lại đổ mấy phích nước nóng bên cạnh vào trong thùng
Ở trong thao trường rét căm căm này, cái thùng nước kia không ngừng bốc lên làn khói màu trắng
Hoắc Hoành nhấc thùng nước lên, đi đến chỗ tay binh sĩ kia, sau đó đổ toàn bộ chỗ nước nóng xuống người anh ta
“A!” Binh sĩ kia nhảy phắt lên, hô lên mạnh mẽ có lực, đâu có giống một người bị sốc và bất tỉnh Hoắc Hoành lạnh lùng hỏi, “Tỉnh rồi?”
Binh sĩ kia biết thủ đoạn của mình đã bị chính trị viên nhìn thấu từ đầu rồi
Ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ khủng hoảng, nhanh nhanh chóng chóng nhặt lại khẩu súng dưới đất lên, gật đầu và nói: “Tỉnh..
tỉnh rồi ạ...” “Sau khi kết thúc huấn luyện vào lúc sáu giờ, cậu tiếp tục cầm súng thêm ba giờ nữa, chưa hết thời gian thì không cho phép nghỉ ngơi ăn cơm.” Hoắc Hoành lạnh lùng ra lệnh, sau đó quét mắt một vòng những người xung quanh.
Binh sĩ định chơi trò khôn lỏi kia, lần này đến rắm cũng không dám thả, chỉ có thể tiếp tục yên lặng nhận mệnh lệnh này
Sáu rưỡi tới giờ ăn cơm, cậu ta lại phải một mình lặng lẽ nâng súng ba giờ nữa, đến lúc đó thì nhà ăn đã đóng cửa từ lâu rồi
Chắc chắn là tối nay phải nhịn đói rồi! Mà những người khác, sau trận giội nước sôi ban nãy thì đều hiểu rõ rằng thì ra cái phích nước nóng kia không phải là để cho bọn họ uống lúc nghỉ ngơi, mà được chuẩn bị để dùng cho những người dám nghĩ đến chuyện “giả chết”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.