Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Duy vội vàng bấm nhân trung của Nhiếp Nhiên.
Thi Sảnh và Hà Giai Ngọc nhân lúc mìn đang không ngừng nổ, nằm bò xuống nhanh chóng chạy tới.
“Sao thế, sao thế? Chị Nhiên làm sao thế?” “Mọi người đã kiểm tra hơi thở của cậu ấy chưa?” Thi Sảnh vội lên tiếng.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Thi Sảnh.
“Chị Nhiên, chị đừng dọa em, chị Nhiên! Chị Nhiên, chị tỉnh lại đi! Chị Nhiên, chị đừng chết, chị không thể chết được!” “Im miệng!” Một giọng nói yếu ớt vang lên trong tiếng kêu gào của Hà Giai Ngọc.
Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra, sau đó kích động, “Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Tốt quá, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Thật ra không phải là Nhiếp Nhiên đáng thương hôn mê bất tỉnh, cô chỉ đang cố gắng hòa hoãn nhiệt độ cao của ba mảnh vụn kia mà thôi.
Cảm giác đau đớn trên vai đã khiến cô đau đầm đìa mồ hôi không nói ra lời rồi, vậy mà đám người này vừa bẩm nhân trung vừa lắc người, làm cô chỉ muốn đạp cho bọn họ mỗi người một phát.
“Chị Nhiên, chị dọa chết em rồi!” Hà Giai Ngọc vui vẻ ôm chặt lấy cô.
Nhiếp Nhiên lại rên rỉ một tiếng.
Lý Kiêu vội vàng ngăn động tác của Hà Giai Ngọc lại, “Cậu ấy bị thương đấy.” LÀ à à, đúng đúng, chị Nhiên, chị thế nào rồi, chị không sao chứ?” Nhiếp Nhiên mở mắt ra, cau chặt mày, khó khăn mở miệng nói với Lý Kiêu, “Tôi trả cậu rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.