Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sát thủ?
Hoắc Hoành âm thầm lắc đầu, vội vàng ném cái ý nghĩ này đi, sao cô gái này có thể là sát thủ được chứ? Cả đời Nhiếp Thành Thắng và ông cụ Nhiếp đều là lính, không có lí nào đưa con gái mình đi làm công cụ giết người được
Hai người ôm tâm tư riêng của mình đi đến căn phòng giam sau núi.
Phòng giam của đơn vị dự bị xây ở phía sau núi, ở cửa phòng giam có hai người lính đứng gác, bọn họ vừa nhìn thấy Hoắc Hoành mặc quân phục thì lập tức cúi chào
“Giam người lính này nửa tháng.” Đây là lần đầu tiên hai người kia nghe thấy việc giam nửa tháng, bọn họ đều trợn to hai mắt nhìn Nhiếp Nhiên sau lưng Hoắc Hoành
Cô gái này phạm phải sai lầm lớn gì mà lại phải bị phạt nửa tháng? Mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng ngoài mặt họ vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời: “Rõ!” Một người vừa đẩy một cánh cửa phòng giam ra vừa đưa lưng về phía Nhiếp Nhiên: “Trước khi vào cô phải tháo dây giày, thắt lưng...” Cậu ta quay lại, còn chưa kịp nói xong ba chữ “giao hết ra” thì đã thấy Nhiếp Nhiên đã cởi xong thắt lưng và dây giày, quen thuộc đưa toàn bộ đồ qua
Chắc cô gái này đã bị giam rất nhiều lần nhỉ, nếu không sao lại hiểu rõ tất cả quy trình như vậy? Sau khi xác định trên người Nhiếp Nhiên không có đồ gì có thể tự sát hoặc là tự hại mình, lúc này người lính kia mới lui ra một bước, ra hiệu cho cô đi vào
Trong căn phòng trừ một cái song sắt dùng hàng rào sắt làm ra thì có một cái bô nhựa cùng với một cái giường gỗ
Quả nhiên đơn vị có tính người hơn căn cứ nhiều.
Nhớ lại trước kia cô bị phạt giam, đó không thể gọi là phòng, nói nghiêm khắc thì là một cái hòm sắt, bên trong trừ một cái bô nhựa ra, ngay cả giường cũng làm bằng sắt
Khi đó cũng là mùa đông, trên cái giường sắt kia không có gì cả, nằm trên đó giống như nằm trên tảng đá
Vì vậy cô chỉ có thể ngồi dưới đất, nhưng mặt đất cũng lót tôn, cô không biết làm sao cứ đứng ngây ngốc như vậy
Đúng đến lúc kết thúc giam giữ, chân cô cũng bị mất cảm giác, cuối cùng chỉ có thể bò ra ngoài
Bây giờ nhìn thấy một cái giường gỗ, hơn nữa phía trên còn có chăn, có đồ ăn đồ uống lại còn có chỗ ngủ, không cần huấn luyện, còn không bị lạnh, ở nơi này là giam cầm hả, rõ ràng là nghỉ phép mà
“Ở đây mỗi ngày chỉ có một bữa ăn, đều sẽ thông qua cái cửa sổ này đưa vào.” Hoắc Hoành đi tới bên cạnh cô, nhắc nhở một câu
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng lại cong lên một ý cười lạnh, giọng nói u ám không che giấu được, “Hoắc Hoành, anh trả thù tôi, còn uy hiếp tôi, rất tốt!” (2)
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng theo gió lạnh nhẹ nhàng bay lên trong căn phòng trống trải khiến người ta cảm thấy sống lưng lạnh toát
Sau đó, cô bước vào phòng giam
Ấm! Tiếng đóng cửa vang lên
Sau mấy tiếng lách cách khóa cửa, nơi này hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Hoắc Hoành đứng ở ngoài cửa mãi mà không chịu rời đi
Anh khẽ cau mày, trong con ngươi lạnh lùng tràn đầy sự lo lắng và bất an
Cậu lính ở bên cạnh thấy anh thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa sắt kia thì không tiện quấy rầy, chỉ có thể yên tĩnh đứng ở sau lưng anh
Thời gian chậm rãi trôi qua
Cuối cùng, sau mấy lần thay đổi, ánh mắt Hoắc Hoành dần dần trở nên kiên định
Anh nhìn kĩ cánh cửa sắt kia, sau đó rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.