*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn tay định rót rượu của gã bồi bàn bỗng run lên
Sau đó lại nghe thấy Hoắc Hoành nói với Roth: “Tôi vốn dĩ cũng không biết thưởng thức rượu, vả lại cơ thể cũng không cho phép.” “Vậy thì thật là đáng tiếc.” Roth cau mày tỏ vẻ tiếc nuối.
Hoắc Hoành cũng thở dài một cái, “Đúng vậy, ôm cái tấm thân ốm yếu này thật phụ lòng anh rồi.”
“Vậy có cần rót thêm một cốc nước nữa không ạ?” Gã bồi bàn chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một câu nữa, kết quả là nhận được một ánh mắt sắc lẹm từ Hoắc Hoành.
Anh ta nhếch mép cười một cái, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, không nói một lời nhìn về phía gã bồi bàn khiến gã đó run sợ
Vài giây sau, anh ta mới mở miệng nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Được rồi, không có việc gì cần đến anh đâu, ra ngoài đi.” Roth thật sự không vừa ý với người phục vụ lắm lời này nên lập tức đuổi gã ra ngoài.
“Vâng ạ.” Gã bồi bàn cũng tự cảm nhận được sự tức giận này, suýt nữa bị lộ rồi
Vì thế, gã cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi chỗ này luôn
Thế nhưng, trước khi ra ngoài ánh mắt của gã không biết vô tình hay hữu ý lại dừng lại nơi góc phòng đúng chỗ của Nhiếp Nhiên đang rũ mắt nhìn xuống liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597728/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.