*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực ra, từ lúc Hoắc Hoành cho cô xem bức ảnh đó, Nhiếp Nhiên cũng đã cảm thấy hình như anh ta đã nhìn ra cái gì rồi.
Bởi vì lần đi công tác này sẽ chỉ có cô và A Hổ đi cùng anh ta, A Hổ đã theo anh ta bao nhiêu năm như thế, chắc chắn sẽ không bán kiểu tin tức như thế này ra ngoài rồi.
Vậy thì chỉ còn lại có cô.
Nhưng dù biết thì như thế nào, chẳng lẽ anh ta được lợi dụng cô, còn cô thì không được lợi dụng anh ta à?
Hợp tác hai bên cùng có lợi thôi mà.
Anh ta muốn mượn cô để xử lý Hạ Na, còn cô cũng chỉ mượn thân phận của anh ta để ổn định địa vị của mình, coi như là công bằng còn gì.
“Em đi ngủ sớm đi.” Hoắc Hoành không trả lời mà đi về phía phòng ngủ của mình.
Đêm càng lúc càng lạnh.
Bên ngoài sân thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa văng vẳng.
Sau khi Nhiếp Nhiên được ăn no thì chui vào chăn và ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Nhiên ăn bánh nướng và kim chi mà chính trang trại này làm ra, ngay cả bát cháo trắng cũng húp sạch.
Lúc gần đi, bà chủ nhà kia thấy Hoắc Hoành trả tiền rất hào phóng liền tặng thêm hai bình rượu gạo tự ủ.
Vừa lên xe, Hoắc Hoành đã quan tâm hỏi: “Hôm nay em thấy trong người thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597727/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.