*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Yên tâm đi, tôi không thay quần áo giúp em đâu.” Hoắc Hoành thấy cô kiểm tra quần áo mình, tưởng cô lo lắng liền có lòng tốt nhắc cô một câu.
Nhưng thực ra không phải Nhiếp Nhiên sợ bị thay quần áo, mà là vì khẩu súng giắt bên hông của cô.
Nếu bị thay quần áo, vậy thì chắc chắn Hoắc Hoành đã nhìn thấy khẩu súng đó rồi.
Nhưng may là Hoắc Hoành không động vào cô.
Cô lạnh lùng, vì cổ họng bị khói hun nên nghe khàn khàn như vịt đực, “Anh có rảnh thì vẫn nên quan tâm tới mình thì hơn!”
“Sao em lại tức giận thế?” Hoắc Hoành nghe ra tinh thần cô không có vấn đề gì, giọng chỉ hơi khàn một chút thì cũng thoáng thấy yên tâm.
“Anh không có việc gì chạy vào đó làm gì hả!”
Nhiếp Nhiên tức tối trừng mắt với anh. Cả người cô chật vật như bây giờ cũng là do tên này ban cho!
“Tôi muốn vào tìm em!” Hoắc Hoành nhẹ giơ tay xoa đầu cô.
Nhiếp Nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi, “Thế rốt cuộc là anh tìm tôi, hay là tôi tìm anh đây?”
Lời này làm cho Hoắc Hoành phải cúi đầu, im lặng hồi lâu không nói gì.
“Lần sau em đừng làm như vậy nữa.” Hồi lâu sau, anh mới cầm lấy tay cô, dịu dàng nói.
Còn có lần sau, anh nghĩ hay thật đấy nhỉ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597718/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.