*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chạy được một nửa, Nghiêm Hoài Vũ đột nhiên vòng trở lại, vỗ lên cái chân của Nhiếp Nhiên, “Tiểu Nhiên Tử này, chiều mai được nghỉ tôi lại đến thăm cô nhé, giờ cô nghỉ ngơi đi! Tôi đi đây.” Sau đó, anh ta nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng Y tế.
Nhiếp Nhiên nghe thấy bọn họ đều đi cả rồi, lúc này mới thò đầu từ trong chăn ra
“Ăn cháo đi.” Cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã thấy một bát cháo trứng đập vào mắt
Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt cứng nhắc nghiêm túc của anh ta, sau đó nhận bát cháo húp một miếng, gật đầu khen ngợi, “Cũng ngon đấy, trước kia chính trị viên thường hay nấu cơm à?” “Ừm.” Anh ta gật đầu
Mấy ngày rồi Nhiếp Nhiên không ăn gì, đây là bữa ăn đầu tiên sau chín ngày nhịn ăn và năm ngày hôn mê của cô, nên chỉ húp một hơi là đã uống sạch bát cháo
Cô liếm cháo dính ở khóe miệng rồi cảm thán, “Vậy sau này vợ của chính trị viên có lộc ăn rồi.”
Khi người kia nhìn chiếc lưỡi nhọn của cô đảo qua khóe môi, ánh mắt rõ ràng tối đi một chút, trong giọng nói cũng có sự đè nén: “Bây giờ hẳn là cô nên suy nghĩ thật kĩ xem tiếp theo nên làm gì.” Nhiếp Nhiên giả ngu hỏi lại: “Nên làm cái cơ?” “Cô cho rằng mình nằm ở đây là chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597714/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.