Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóm cướp biển thấy quân nhân đến thì lại như phát điên cắn trả bọn họ, muốn bắt một con tin để uy hiếp.
Nhiếp Nhiên nhìn trận hỗn chiến trước mặt, mới vừa thả lỏng đã cảm thấy bả vai lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, nhất định là vừa rồi chạy quá hăng, hai cánh tay vung vẩy làm bắp thịt trên vai ép vào vết thương.
Một tên cướp biển thấy Nhiếp Nhiên đầy mồ hôi, đứng không nhúc nhích thì tưởng là cơ hội đến rồi.
Hắn vội vàng muốn bắt Nhiếp Nhiên.
“Cẩn thận!” Một tiếng hổ khàn khàn truyền đến.
“Đoàng” một tiếng, cơ thể tên cướp biển kia lập tức dừng tại chỗ rồi ngã ra phía sau.
Thần kinh cẳng thắng của Nhiếp Nhiên thả lỏng, đầu óc choáng váng, cuối cùng chân mềm ra, cô ngã xuống.
Một bóng đen lướt qua mặt cô, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Nhịp tim đập mạnh mẽ của người đó cùng hai cánh tay ôm chặt cô đang không ngừng run rẩy.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm đầy tia máu, cô cười: “Anh đến thật đúng lúc...” Nói xong, trước mắt cô tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Hoành thấy cô ngất đi trong lòng mình như vậy, trái tim khó khăn lắm mới ổn định lại lại rơi vào đáy vực.
Anh ôm chặt cô: “Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên!” “Mau, quân y!” Đoàn người Lý Tông Dũng vừa mới chỉ huy lớp 1 bắt hết đám cướp biển thì thấy Nhiếp Nhiên ngã trong lòng Hoắc Hoành, vì vậy vội vàng hô lớn với quân y sau lưng.
Ba bốn quân y lập tức chạy vội đến, kiểm tra sơ bộ rồi nói: “Nhất định phải tìm một chỗ để nhanh chóng làm phẫu thuật lấy mảnh vụn trên bả vai cô ấy ra, càng nhanh càng tốt! Kéo dài quá lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng!” Nghiêm Hoài Vũ cuống đến nỗi nói năng cũng lắp ba lắp bắp: “Vậy...
vậy hay là về thôn đi! Trong thôn có giường, có thể nằm.” Hoắc Hoành ôm Nhiếp Nhiên chạy vào trong thôn.
Sau ba tiếng phẫu thuật, cuối cùng đã lấy hết được mảnh vụn trên vai Nhiếp Nhiên ra.
Mỗi một giây đối với Hoắc Hoành mà nói đều vô cùng khó chịu, giống như trải qua một thế kỷ.
Quân y vừa ra khỏi cửa, Hoắc Hoành đã bước nhanh đến, “Thế nào rồi?” “Bây giờ phải xem cô ấy có thể tỉnh lại không” Quân y tháo khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề.
Hoắc Hoành chất vấn: “Cái gì gọi là xem cô ấy có thể tỉnh lại không?” Quân y cũng rất lo lắng, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Thân thể cô ấy vốn đã rất yếu ớt, có vẻ mới bị ốm nặng, sau lưng cũng có vết va chạm rất mạnh.
Với tình hình này, có thể tỉnh lại hay không thật sự chỉ có thể dựa vào chính cô ấy.”
Hoắc Hoành túm chặt cổ áo quân y, “Dựa vào chính cô ấy? Anh là bác sĩ mà lại bảo bệnh nhân dựa vào chính mình, vậy còn cần anh đến làm gì!” Lý Tông Dũng lập tức tiến lên tách tay anh ra, tức giận khiển trách: “Cháu bình tĩnh đi! Nếu mấy lần trước cô ấy đều có thể chịu được thì lần này chắc chắn cũng có thể!” Hoắc Hoành buông tay ra, bình tĩnh hỏi: “Những tên cướp biển kia đầu?” “Tạm thời giam ở một khu nhà khác, một tên bị ngất ở hiện trường vụ nổ vừa mới được cấp cứu xong.” Một người lính báo cáo.
“Cháu muốn làm gì?” Lý Tông Dũng hỏi.
Hoắc Hoành không trả lời mà bước nhanh ra ngoài.
Vẻ tàn bạo nồng nặc vây quanh anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.