*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi đang nói lần trước lúc băng bó tay cho tôi, anh dùng hết hai cuộn băng gạc và ba bình thuốc, quấn tay tôi như cái móng heo.” “Tôi không còn cách nào khác.
Chính trị viên của các cô cứ dặn đi dặn lại là phải để cô nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, nhất định phải nuôi cô béo trắng mới có thể cho cô về.” “Anh ta đâu phải là bác sĩ” Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ thê thảm y như người bị hại của quân y, lại thêm nghe thấy Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh nói mấy ngày đó Hoắc Hành hủy hoại tinh thần đám quân y này thế này, lúc này mới dịu giọng.
“Là bác sĩ, tôi đề nghị cô nằm thêm hai ngày nữa.” Anh ta dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô, khiến Nhiếp Nhiên không biết làm thế nào.
Có điều lần này đúng là nghỉ ngơi hai ngày thật, sau đó Lý Tông Dũng đích thân dẫn đội trở về đơn vị.
Những ngày qua bọn họ đã xây dựng hoàn thiện lại toàn bộ con đường bị phá hủy ở cổng thôn, các quân y cũng thuận tiện kiểm tra điều trị cho người bệnh trong thôn, đặc biệt là những cô gái mười mấy tuổi đã to bụng kia.
Thời gian bọn họ mang thai quá sớm, lại thêm cướp biển liên tục kích thích đến tinh thần nên rất dễ mang bệnh, phải kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597711/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.