*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên không hiểu lắm.
Lần này Nhiếp Thành Thắng gài bẫy mình không cắn câu, sao lại trở mình chứ? Lưu Đức thầy cô có vẻ mơ hồ thì cười ha ha nói: “Lần này cổ và cảnh sát đã phá được một vụ án buôn lậu, Cục trưởng Cục cảnh sát đích thân gọi điện tới cảm ơn khiến sự đoàn trưởng rất vui.
Cô nói xem có phải là sắp đổi đời rồi không? Được rồi, mau đi thôi, muộn là không tốt đâu!”
Trên đường đi, Lưu Đức luôn miệng dặn cô tới lúc đó linh hoạt một chút, nói vài lời dễ nghe, nói không chừng có thể trở lại làm lính cẩn vụ, còn tiện miệng khen ngợi cô thêm nữa, nói cô thông minh giỏi giang.
Nhiếp Nhiên theo sau anh ta chỉ cười lấy lệ, không nói năng gì nhiều nhưng trong lòng đang suy tính.
Nhiếp Thành Thắng có lẽ sẽ không để mình quay về đâu, dù gì tay cô cũng phế rồi mà đúng không? Ông ta sẽ đồng ý giữ một người tàn phế bên mình sao? Nghĩ cả chặng đường, cuối cùng cũng tới cửa phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng.
Cô gõ cửa nhẹ vài tiếng trước.
Cộc cộc cộc...
Trong phòng truyền tới giọng nói nghiêm khắc của Nhiếp Thành Thắng, “Vào đi.” Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn đẩy cửa bước vào.
Nhiếp Thành Thắng ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ông ta liền nở nụ cười hiền từ, “Ở lớp cấp dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597709/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.