*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai cảnh sát mơ hồ không dám khẳng định.
Nhiếp Nhiên lười phản ứng, hỏi tiếp: “Ngoài cái đó ra thì còn gì khác không?”
“Hết rồi.” Vương Chí lắc đầu.
Dư Xảo Xảo năm lần bảy lượt bị coi thường tức thì bắt đầu đuổi người: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô không phải người của Cục Cảnh sát thì mời cô đi ngay! Nếu cô không đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt cô đi đó!”
Cuối cùng, ánh mắt của Nhiếp Nhiên cũng dừng lại ở phía cô ta, cô nhíu mày không nhịn nữa: “Cô mà còn cứ ở đây lải nhải nữa, tôi sẽ bảo Lệ Xuyên Lâm tống cô ra ngoài đấy!”
“Cô nghĩ cô là ai chứ? Sao Đội trưởng Lệ có thể nghe lời cô được?” Dư Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng. Cứ nhắc đến Lệ Xuyên Lâm thì giọng nói của cô ta lại mềm mại đi mấy phần, thậm chí mặt còn đỏ lên khi nhìn anh ta.
Dáng vẻ đó khiến Nhiếp Nhiên thấy buồn nôn. Sao cô gái này lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy chứ?
Thật là nổi cả da gà!
“Lệ Xuyên Lâm, anh nghe thấy chưa? Nếu anh không đuổi thì tôi sẽ đuổi đấy, nhưng tôi chắc chắn là sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu!”
Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597691/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.