*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài xe, đèn đường lấp lánh, không bao lâu sau mưa rơi lất phất
“Dừng ở đây đi.” Chiếc xe chạy như bay, còn chưa tới góc phố ngoài tiểu khu nơi Nhiếp Nhiên sống, Nhiếp Nhiên đã kêu dừng lại.
Lệ Xuyên Lâm nhìn mưa nhỏ tí tách bên ngoài, cuối cùng nói: “Xa quá.”
“Gần sẽ dễ lộ.” Nhiếp Nhiên nói rồi tháo dây an toàn, chỉ chờ anh ta dừng xe sẽ mở cửa ra
Lệ Xuyên Lâm nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không phản bác, tìm một nơi có thể trú mưa để dừng lại
Xe vẫn chưa dừng hẳn, điện thoại của Lệ Xuân Lâm liền vang lên
Nhưng chuyện này không liên quan tới Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên đẩy cửa xe muốn đi ra ngoài
“Ở phố Nam Lộ.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong xe
Đột nhiên Nhiếp Nhiên cảm thấy tay mình bị túm chặt, cô không thể không quay đầu lại, chau mày nhìn bàn tay to đang nắm lấy tay mình.
Chỉ nghe thấy Lệ Xuyên Lâm nói với người trong điện thoại: “Chúng tôi chờ anh.” Sau khi tắt điện thoại, anh ta quay đầu nói với Nhiếp Nhiên: “Phương Lượng tới rồi.” Nhiếp Nhiên thuận thế ngồi xuống, hỏi: “Giáo quan tới làm gì?” “Không biết.” Hai người im lặng ngồi trong xe, cho tới khi một bóng người xuất hiện bên ngoài kính chắn gió
Lệ Xuyên Lâm lập tức ấn đèn pha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597690/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.