*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn chưa đợi Hoắc Hoành gọi cô đi cùng, Hoắc Mân đã nói với ra, “Có gì mà không hay, lần trước cũng không phải chưa từng gặp.”
“…” Ai cần anh lắm lời vậy! Nhiếp Nhiên thoáng trừng mắt với người đứng trước mặt.
Vốn cô còn đang nghĩ làm thế nào để tách ra khỏi Hoắc Hoành, ai ngờ lúc này Hoắc Mân lại tới, rõ ràng là trời muốn giúp cô!
Nhưng cuối cùng ý định của cô vẫn bị con mắt tinh tường của Hoắc Hoành phát hiện. Đúng là việc sắp thành lại hỏng!
Trời mới biết tối nay có bao nhiêu người được gọi là “bạn gái” tới đây, cô thật sự không muốn phải đi ứng phó với đám phụ nữ đó đâu.
Hoắc Hoành vẫy tay, “Qua đây.”
Giọng điệu đó giống như đang gọi con chó con mèo vậy, khiến người ta chán ghét.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người xung quanh, cô chỉ có thể bất lực mà đi qua, cùng anh ta đi vào biệt thự.
Thật ra, nói là lễ kỉ niệm thành lập nhưng giống như buổi họp mặt hơn, không có ca múa, cũng không có âm nhạc, chỉ có bàn ăn trải khăn đỏ, giống như tiệc cưới vậy.
Ba người bọn họ xuyên qua sảnh lớn rộng rãi, đẩy cửa một phòng nghỉ ở bên cạnh. Bên trong có khói thuốc lượn lờ, chỉ nghe thấy một tiếng hô vui mừng và tiếng mạt chược va vào nhau giòn tan.
“Đồng chất, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597688/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.