*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng thế, sau này không tới nơi này nữa!” Ông chủ không ngừng cúi người xin lỗi bọn họ, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...
Lần này là ngoài ý muốn, bình thường sẽ không có cảnh sát đến.” “Hừ! Vợ tôi suýt nữa bị những tên cảnh sát đáng chết kia nhìn thấy hết, có phải ông nên bồi thường không hả!” Một người đàn ông vạm vỡ lớn tiếng quát.
Ông chủ run rẩy đổ mồ hôi lạnh, “Chuyện này...
thật sự xin lỗi, tôi...
hay...
hay là miễn phí lần này?” Người đàn ông vạm vỡ miễn cưỡng hừ mấy tiếng, “Vậy còn được!”.
Nhưng cô gái bên cạnh lại tức giận giậm chân, “Cái gì! Tôi chỉ đáng giá tiền nghỉ một lần à? Khốn kiếp, anh đi chết đi!” Nói xong cô ta tát bốp vào mặt người đàn ông rồi giận đùng đùng bỏ đi.
Sau cái tát đó, những người khác cũng lần lượt rời khỏi khách sạn, ông chủ bị mắng thối đầu, không ngừng cúi người nói xin lỗi cho đến khi người cuối cùng rời đi.
“Ông đâu chỉ có lỗi mỗi việc đó.” Ông chủ vẫn duy trì tư thế cúi người đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, bèn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó anh ta sợ hãi nhũn chân ngã xuống đất ngay tại chỗ.
“Cô...
cô...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597687/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.