*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh, “Không phải anh đã điều tra rõ về tôi rồi sao, giả vờ ngạc nhiên làm gì?” Hoắc Hoành cười khẽ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng vì đã điều tra rõ nên mới ngạc nhiên, trong tư liệu của tôi thì em không hề hòa hợp với mẹ kế và em trai, tại sao lại muốn đi đón cậu ta?” “Ai nói thế, tư liệu của anh không chính xác, quan hệ giữa tôi và bọn họ rất tốt.” Nhiếp Nhiên nói đến đây thì nhếch miệng nở một nụ cười.
Hoắc Hoành vừa nhìn thấy nụ cười không có ý tốt này là hiểu, chắc chắn cô nàng này lại định làm chuyện xấu gì đây.
Nhưng anh lại thích nụ cười gian xảo của cô khi làm chuyện xấu, nhìn nó mà trong lòng thấy rất vui vẻ.
Nhưng sau đó anh nhớ đến thân phận nằm vùng của mình mà cảm thấy đắng lòng.
Anh cố đè nén cảm giác buồn bực trong lòng, tiếp tục nói: “Thật sao? Chọc tức mẹ kể đến mức bà ta phải nhập viện, sau đó tổng đứa em đến trường quân đội, đây là biểu hiện của sự hòa hợp?” Nhiếp Nhiên nhún vai, nói thản nhiên: “Bà ta vào viện là do sức khỏe không tốt, đầu liên quan gì đến tôi.
Còn việc đưa Nhiếp Dập vào trường quân sự là do tôi hi vọng nó có thể thành tài để thừa kế nhà họ Nhiếp, đây là tôi quan tâm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597683/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.