*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn như đang trầm tư, dường như không cảm nhận được sự khác thường ở sau lưng.
Nhiếp Nhiên từng bước tới gần, mỗi bước tiến lên, sự lạnh lùng lại bịt kín đáy mắt một phần, cho đến tận khi tới sau lưng Hoắc Hoành rồi, cánh tay bên hông chậm rãi rút dao găm ra, một luồng ánh sáng bạc lóe lên.
Phút chốc, vành tai cô khẽ động, hình như có động tĩnh gì đó ở phía xa.
Nhiếp Nhiên vội vàng buông tay, dùng áo che lại, đứng yên sau lưng Hoắc Hoành.
Đúng lúc này, A Hổ đột nhiên vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Hoành, khom người cung kính nói, “Nhị thiếu.”
Hoắc Hoành như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Về thôi.”
“Vâng.”
A Hổ cung kính gật đầu, sau đó đẩy Hoắc Hoành ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn chủ tớ hai người đi ra khỏi vườn, trong lòng thấy vô cùng ảo não, nếu vừa rồi A Hổ tới chậm một chút thôi, có lẽ...
Chỉ suýt chút nữa là thành công rồi!
Nhiếp Nhiên âm thầm tức giận, không cam lòng đi ra ngoài.
Thôn trưởng đứng đợi ngoài cổng đã nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, thấy ba người đi ra liền lập tức xông lên.
“Hoắc tổng, Hoắc tổng, ngài thấy đấy... thực ra đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không có ý lừa ngài đâu... Thực ra là...”
Trưởng thôn muốn giải thích nhưng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597644/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.