*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Vi thấy cô vừa lau nước trên tay, vừa chạy tới thì không vui hỏi: “Sao đi lâu thế?”
“Tôi căng thẳng mà. Lần nào tôi căng thẳng thì đều như thế cả.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ xấu hổ.
Vệ Vi trừng mắt với vẻ hận rèn sắt không thành thép với cô, “Cô đấy, đúng thật là!”
Nhiếp Nhiên rụt đầu, đứng ở bên không dám hé răng lấy nửa lời.
Trên hành lang, bốn năm tên vệ sĩ đã dàn trận đứng ngoài canh chừng, còn Vệ Vi và Nhiếp Nhiên đứng ở một bên trong phòng riêng, lẳng lặng chờ Hoắc3Hoành tới.
Từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng có người tới, có điều người tới không phải Hoắc Hoành, cũng không phải A Hổ.
Lưu Chấn nhíu mày, “Sao thế này? Sao Hoắc Nhị thiếu còn chưa tới?”
Người đàn ông kia thản nhiên đáp: “Xin lỗi Lưu tổng, cơ thể của Nhị thiếu đột nhiên xảy ra vấn đề, có lẽ ngài phải kiên nhẫn chờ thêm một chút.”
Cơ thể đột nhiên xảy ra vấn đề ư?
Cũng đúng, sức khỏe của Hoắc Hoành vốn luôn không tốt, danh hào “bệnh thiếu” cũng không phải giả, Lưu Chấn chỉ đành ngồi ở đó tiếp tục chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi chờ thêm một tiếng đồng hồ, Lưu Chấn đã không thể chịu nổi2nữa.
“Sao lâu thế rồi mà Nhị thiếu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597535/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.