*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Úy Giai nghe tiếng kêu thê lương kia liền quay lại nhìn, thì Hoắc Mân che mắt cô ta lại, “Đừng nhìn, bẩn mắt em.”
“Vâng.” Hà Úy Giai nghe xong, cười ngọt ngào, kéo tay Hoắc Mân đi.
“Em mang cho anh ăn món gì ngon vậy?”
“Đều là những món mà anh thích ăn.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, ở phía sau âm thanh thảm thiết vẫn vang lên nhưng họ coi như không nghe thấy gì.
Khoảng nửa tiếng sau, khi hai người họ đang ở phòng khách anh anh em em thì tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới.
Người từ tầng dưới chạy lên3kính cẩn nói, “Đại thiếu gia, bà ta ngất xỉu rồi.”
“Dội nước cho tỉnh rồi đánh tiếp, tôi không tin là bà ta có thể chịu đựng lâu được đâu.”
Tên thuộc hạ cúi đầu nói: “Hắt nước rồi nhưng không có tác dụng ạ.”
“Chết tiệt!” Hoắc Mân đẩy đĩa hoa quả mà Hà Úy Giai qua một bên, mặt biến sắc: “Vậy thì tiếp tục dội, dội đến khi tỉnh thì thôi.”
“Chúng ta đã tra tấn liên tục ba ngày ba đêm rồi, nếu cứ tiếp tục thế này sợ bà ta không chịu nổi.” Tên thuộc hạ nói một cách ái ngại.
“Ăn hại! Lũ ăn hại!” Hoắc Mân tức giận đạp đổ bàn trà. Tiếng đồ vật rơi kêu loảng xoảng.
Tên1thuộc hạ đứng đó, không dám nói câu nào.
“Nếu đánh không được thì thử cách khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597493/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.