*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”
“Tạm biệt ngài Hoắc.”
Hoắc Hoành nói lời tạm biệt với cô xong lập tức bảo A Hổ lái xe đi.
Nhìn chiếc xe đi khuất khỏi con ngõ, Nhiếp Nhiên mới nhíu mày.
Buổi tiệc mang tính chất thương mại thì phải là Vệ Vi thông báo chứ cớ gì Hoắc Hoành phải tự mình đến?
Cô có nên gọi Lệ Xuyên Lâm đến giúp không?
***
Cái lạnh đầu đông đã bao trùm lên thành phố A. Trong màn đêm, tất cả đều đang cố gắng dưỡng sức để chống chọi.
Ở chỗ để xe của một nhà kho, trên nền xi măng bẩn thỉu hỗn loạn xung quanh chất đầy những công cụ khiến người khác rùng mình.
Ở cuối gara, một người phụ nữ đang bị trói lại trên một cái3cột, cả người biến dạng, quần áo trên người đều rách tả tơi, máu lẫn mồ hôi hòa vào nhau rơi thành từng giọt trên sàn. Không gian trống trải của nhà kho đủ khiến người khác ớn lạnh.
“Rốt cuộc thì mày có nói không?”
“Chát!” Tiếng roi da quật vào người phụ nữ vang lên giòn giã.
Người phụ nữ thét lên, vì bị trói nên không thể nhúc nhích.
“Mày có nói không, có nói không!” Người đàn ông đánh mạnh hơn, chỉ nghe thấy tiếng gió phát ra từ những lần vung roi vang lên.
Hoắc Mân ngồi giữa căn phòng, đưa tay lên ra hiệu dừng lại.
Sau đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597492/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.