*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng rồi, màn hình sáng thật rồi!”
“Sao lại thế được nhỉ?”
Đám đông lại xúm lại bắt đầu bán tán.
“Chẳng sao cả.” Lúc ấy Nhiếp Nhiên mới cười khúc khích trả lời Phó Cục trưởng. Câu nói này thực sự khiến Phó Cục trưởng thêm một lần đau.
Ánh mắt ông ta đầy oán hận nhìn đám cảnh sát miệng nhanh hơn não này khiến cho ông ta phải rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng xấu hổ ban nãy.
“Cái này, tại sao lại trở nên như vậy chứ?” Vương Chí - người lần trước đã từng nói chuyện với Nhiếp Nhiên gãi đầu tò mò hỏi.
Để cố tình chọc tức Phó Cục trưởng, Nhiếp Nhiên cẩn thận giải thích một lượt: “Màn hình đen chứng tỏ3trạng thái giả chết đã bị diệt trừ, chỉ cần chờ một chút là có thể giải mã của tài liệu gốc rồi.”
Phó Cục trưởng tức đến mức thở dài. Rõ ràng là cô ta biết vì sao màn hình máy tính lại bị đen như vậy, thế nhưng hà cớ gì mà lại yên lặng không nói chứ, có phải muốn đem mình ra làm trò đùa không?
“Thật không vậy?” Vương Chí kinh ngạc.
“Thật chứ, chiếc máy tính đó từ lúc khởi động đã là trạng thái giả chết, cái gì cũng mở ra được nhưng lại không tìm được tài liệu gốc.” Nhiếp Nhiên nói vài câu, di chuột máy tính chỉ vào mấy cửa sổ.
Vương Chí khom lưng ngồi xổm xuống cạnh cô hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597478/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.