Chương trước
Chương sau
"Bố! Bố làm sao vậy? Bọn chúng chính là người đã hại con đấy". Lăng Triết khó hiểu nhìn Lăng Trạch, cất tiếng.

Lăng Trạch mở to mắt, đầy vẻ bất ngờ nhìn hai người. Ông ta không ngờ được, người ông ta luôn tìm kiếm, muốn lột da là người mà ông ta không thể động vào. " Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Sao hai người lại hại con trai của tôi vậy? ". Lăng Trạch gượng cười, cố gắng bình tĩnh hỏi.

" Vậy phải hỏi con trai ông rồi?". Nhã Tịch ngả người về sau, cười nhẹ đáp.

"Bố! Sao bố lại khách khí với bọn chúng vậy chứ? Bọn chúng hại con, bố mau lập tức giết chúng ". Lăng Triết khó hiểu nhìn Lăng Trạch, hắn ta không thể hiểu nổi vì sao phải cung kính với hai người như vậy.

" Câm miệng lại ". Lăng Trạch tát mạnh Lăng Triết một cái, giận dữ quát lớn.

"Bố! Bố làm sao vậy? Sao lại đánh con? ". Lăng Triết bất ngờ hỏi. Từ nhỏ đến lớn, Lăng Trạch chưa bao giờ đánh hắn ta, bây giờ chỉ vì hai người ngoài mà lại ra tay đánh hắn ta. Nhưng hắn ta đâu biết, ông ta làm tất cả vì muốn bảo vệ hắn, bảo vệ Lăng gia.

" Hoắc Tổng! Hoắc Phu nhân! Đứa con trai ngu dốt của tôi mạo phạm đến hai vị, tôi thay mặt nó xin lỗi hai vị ".

Lăng Trạch cố giữ vững nụ cười trên môi, lên tiếng xin lỗi. Bề ngoài là vậy, nhưng trong lòng đã toát mồ hôi lạnh.

"Đồ ngu! Mau xin lỗi đi " Lăng Trạch chuyển ánh mắt về phía Lăng Triết, giận dữ quát lớn.

" Hoắc Tổng? Hoắc Phu nhân? ". Lăng Triết ngơ ngác nói. "Ở Nam Dương chỉ có duy nhất một người họ Hoắc,

Hoắc Thời Khâm ". Đôi mắt Lăng Triết mở to, hiện rõ sự bất ngờ. Cơ thế hắn ta bất ngờ run rấy, cánh tay chỉ vào người Hoắc Thời Khâm. " Mày là Hoắc Thời Khâm? ".

"Tiểu Tịch ". Mộ giọng nói quen thuộc vang lên phía sau đám người, đám người lập tức tránh sang hai bên. Đông Phương Tân bước đến gần cô.

"Chú Tư! ". Nhã Tịch nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến gần Đông Phương Tẫn, vui vẻ gọi.



Lăng Triết sững người, ánh mắt không thể tin nổi hướng về phía cô. " Cô là cháu gái của Đông Phương Tẫn? Cô là

Đông Phương Nhã Tịch? ".

" Ồ! Khá bất ngờ đấy, anh mã cũng biết chú của tôi? ". Nhã Tịch khẽ cười, chế giều nói.

Trước đây, một lần vô tình, Lăng Triết có nhìn thấy Đông Phương Tẫn từ xa, nên hắn biết gương mặt của Đông Phương Tẫn. Nhưng hắn ta lại không ngờ, Nhã Tịch lại là cháu gái của Đông Phương Tẫn, là người hắn ta không thể chọc vào.

Mồ hôi lạnh trên trán Lăng Triết bắt đầu rơi xuống, bước chân hắn ta bất giác lùi về sau, hắn ta đã chọc ai đây chứ? Một Hoắc Thời Khâm, còn thêm một tiểu thư của Đông Phương gia, là bảo bối trong tay của Đông Phương Tần.

" Nhìn sắc mặt của A Triết, lẽ nào đã làm gì chọc đến Đông Phương Nhã Tịch rồi? Đồ vô dụng này, chọc đến Hoắc Thời Khâm đã đành còn chọc đến cả Đông Phương Nhã Tịch ".

Ánh mắt Lăng Trạch trở nên lo lắng. Hoắc gia! Đông Phương gia là hai gia tộc, ông ta không dám động vào, bây giờ thì hay rồi, con trai ông ta Lăng Triết đều chọc vào cả.

Nhã Tịch khẽ cười, liếc nhìn Lăng Triết, cô bước đến gần Lăng Triết. " Sao? Không phải anh từng nói muốn tôi làm người phụ nữ của anh sao? Sao bây giờ im lặng quá vậy? ".

" Tôi... Tôi...". Lăng Triết ngập ngừng đáp, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

Bốp!

Lăng Triết bị tát mạnh ngã xuống đất. Lăng Trạch chỉ tay vào hắn ta, tức giận nói. " Mày lại dám nói ra những lời đó với Hoắc Phu nhân. Chán sống rồi đúng không? ". Lăng Trạch chuyển ánh mắt về phía cô, giọng điệu hối lỗi. "

Hoắc Phu nhân! Là do tôi dạy con không tốt, xin người bất giận. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó ".

Nhã Tịch lạnh lùng nhìn Lăng Trạch, trong lòng không chút gợn sóng. Chỉ một lời xin lỗi như vậy mà muốn cô bỏ qua mọi chuyện sao? Lăng Trạch nghĩ quá đơn giản rồi.



" Hoắc Phu nhân! Chỉ cần người chịu thứ lỗi cho con trai tôi, người muốn gì cũng được ". Lăng Trạch hạ thấp giọng nói tiếp. Bây giờ chỉ cần khiến cô nguôi giận, ông ta đều sẽ chấp nhận. Bởi vì chỉ có như vậy, Lăng gia mới có một con đường sống.

"Ồ. Vậy sao? Điều gì cũng được sao?". Nhã Tịch khẽ cười, nở nụ cười thích thú hỏi lại.

" Phải. Điều gì cũng được ". Lăng Trạch vui mừng, ánh mắt hiện lên tia hy vọng.

" Vậy, tôi muốn Lăng thị phá sản ".

Lăng Trạch sững người, ông ta không tin nổi những gì bản thân vừa nghe thấy. " Hoắc Phu nhân! Người đang đùa có đúng không? ". Lăng Trạch gượng cười, hỏi.

"Đùa? Ông nghĩ tôi đang đùa sao?". Nhã Tịch lạnh lùng đáp.

Những lời bàn tán xung quanh lại lần nữa vang lên.

" Lăng gia lần này tiêu rồi, Hoắc Phu nhân. đây là không muốn bỏ qua cho họ rồi ".

" Lăng Trạch này sinh được đứa con tốt quá, lại chọc vào người không nên chọc, bây giờ thì hay rồi, hại bản thân, hại cả Lăng gia ".

" Hoắc Phu nhân rất được Hoắc Tổng cưng chiều, phía sau còn có Đông Phương gia. Muốn Lăng thị phá sản, ai

co the clu dudc nua chu?".

" Trách ai được. Đây là bản thân bọn họ tự chuốc lấy mà. Ngày sinh nhật của Lăng Trạch cũng là ngày tàn của

Lăng gia ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.