Chiều hôm đó, Hoắc Thời Khâm đưa Nhã Tịch về nhà. 
Reng reng! 
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch rồi bước ra một góc nhấc máy. Trước đây không bao giờ có chuyện này cả. 
" Thế nào rồi? ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng hỏi. 
" Hoắc Tổng! Mất dấu rồi ". Tần Viêm đáp. 
' Tiếp tục tìm ông ta, tôi không muốn thấy ông ta xuất hiện trước mặt tôi nữa ". Hoắc Thời Khâm nhíu mày, nói 
" Vâng ". 
Tút! 
Cuộc gọi kết thúc. Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt về phía Nhã Tịch, đôi môi khẽ cong lên, đi đến gần cô. 
Tuy hắn đang cười nhưng Nhã Tịch có thể nhìn thấy vẻ khó chịu nấp sau nụ cười đó. Nhã Tịch khẽ cười đáp lại. Cô không hỏi, hắn không muốn nói cô cũng không ép. 
Hoắc Thời Khâm đưa Nhã Tịch vào biệt thự. 
' Tiểu Tịch! Chú có chuyện muốn nói với chú Tư cháu, cháu lên phòng trước đi ". Hoắc Thời Khâm nhìn cô, nói. 
" Vâng ". Nhã Tịch gật đầu, đáp lại. Cô quay người, bước lên tầng. Cô không tò mò sao? Có. Nhưng Hoắc Thời Khâm muốn giấu, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giấu đi sự tò mò vào tận sâu trong đáy lòng mà thôi. 
Hoắc Thời Khâm bước lên tầng, đi vào phòng của Đông Phương Tẫn. 
Đông Phương Tẫn ngồi ở bàn làm việc, trên tay cầm một chiếc kính núp, cẩn thận quan sát ngọc ấn kỳ lân. 
'Mày quan sát cái ấn ngọc đó cả ngày hôm nay? ". Hoắc Thời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3670927/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.