" Tha thứ sao? Bây giờ biết sợ rồi? ". Nhã Tịch châm biếm cất tiếng. 
Đông Phương Tiểu thư! Chỉ cần tha thứ cho tôi và Vương gia, cô muốn gì cũng được ". Vương Cẩn vội vàng nói. Đối vơi Vương Cẩn mà nói, bây giờ có thể khiến Nhã Tịch bỏ qua quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Chỉ có được sự tha thứ của cô, Vương gia mới có thể an toàn. 
Nhã Tịch đưa tay chống lên cắm, dáng vẻ chăm chú suy nghĩ. " Thứ gì cũng được. Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ mới được ". Nhã Tịch nghiêm túc đáp. 
Nhã Tịch nở nụ cười, chân mày hơi nhếch lên, cô dường như đã nghĩ gì đó. " Vương gia các người có một chiếc vòng tay bằng ngọc thời nhà Thanh đúng không? Tôi muốn chiếc vòng tay đó ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt xuống Vương Cẩn đang quỳ trên đất, cất tiếng. 
Vòng tay đó sao? ". Vương Cẩn cất tiếng hỏi. Trong ánh mắt hiện lên chút bất ngờ. 
Không ngờ lại muốn chiếc vòng tay đó. Chiếc vòng tay bây giờ trên thế giới cũng chỉ còn có mấy cái, bây giờ có tiền cũng không mua được. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Một chiếc vòng ngọc cổ đổi lại sự bình an cho Vương gia, thì cũng đáng ". 
Vương Cẩn cúi thấp đầu, rơi vào trầm tư. Chiếc vòng ngọc cổ thời nhà Thanh đó, bây giờ trên thế giới cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, giá trị liên thành. Rất quý giá. Nhưng quý giá thì sao? Vì Vương gia, Vương Cẩn dù không nỡ cũng không còn cách nào khách. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3644241/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.