Vương Cẩn im lặng, không dám mở miệng thêm một chữ nào. Vương Cẩn biết rõ, dù ông ta có là bạn của Hoắc Thời đi nữa, chọc tức Hoắc Thời Khâm, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua. Gặp mặt nói chuyện, là sự nể mặt lớn của Hoắc Thời Khâm dành cho Vương Cẩn rồi. Nếu không phải là bạn của Hoắc Thời, chỉ dựa vào gia tộc đứng thứ 10 ở Nam Dương, đến gặp mặt còn không có tư cách chứ đừng nói là nói chuyện. 
' Được rồi. Bác không nói chuyện này nữa ". Vương Cẩn thở dài, cất tiếng. " Nhưng Thời Khâm, bác có thể hỏi cháu một câu được không? ". 
' Được ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng đáp. 
" Con nhóc này.... Vương Cẩn chuyển ánh mắt về phía Nhã Tịch, cất tiếng nhưng bị một ánh mắt sắc lạnh như dao khiến Vương Cẩn khựng lại. 
Cô ấy có tên, tên Nhã Tịch ". Hoắc Thời Khâm nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên sự khó chịu. Con nhóc sao? Cách gọi này chỉ hắn mới được phép gọi, người khác không dù là ai cũng không được. 
À! Nhã Tịch! ". Vương Cẩn gượng cười nói. "Thời Khâm! Bác muốn biết, Nhã Tịch có gì hơn Diệu Linh mà cháu lại chọn Nhã Tịch. Diệu Linh gia cảnh có, nhan sắc có, cũng tài giỏi nữa. Rốt cuộc là vì sao? ". Mục đích của Vương Cẩn quá rõ ràng rồi, không phải đánh vào Hoắc Thời Khâm mà là Nhã Tịch. Muốn Nhã Tịch biết khoảng cách mà lui. Trong lòng Vương Cẩn, Nhã Tịch chỉ là một cô gái bình thường, có chút nhan sắc mà thôi. So với Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3643550/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.