" Nhã Tịch! Cháu tìm nó ở đâu vậy? Bác tìm nó rất lâu rồi. Bây giờ không ngờ lại có được bằng cách này ". Hoắc Thời vui vẻ nhìn Nhã Tịch, trong đôi mắt đầy sự vui sướng. Hoắc Thời từ xưa đến luôn có sở thích sưu tầm ngọc cổ, miếng ngọc này vừa hay đúng với sở thích của Hoắc Thời.
'Bác thích là được rồi ạ". Nhã Tịch mỉm cười đáp.
Miếng ngọc này không phải của A Tẫn sao? Mọi người đều biết bố thích sưu tầm ngọc cổ, nhưng ít ai biết, A Tẫn cũng có sở thích này. Nhóc con này càng ngày càng to gan, lại dám lấy trộm đò của A Tẫn".
Cháu lại dám trộm đồ của A Tẫn. Không sợ cậu ấy về sẽ lột da cháu sao? ". Hoắc Thời Khâm ghé sát lại gần Nhã Tịch, nhỏ giọng nói.
" Đồ của chú cháu, sao lại gọi là trộm chứ? Hơn nữa, cháu sẽ nói với chú tư là chú xúi giục cháu ". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm, nhỏ giọng đáp.
Miếng ngọc này vốn là nằm trong bộ sưu tầm của Đông Phương Tẫn, được Đông Phương Tẫn cất giữ trong cẩn thận trong phòng. Nhã Tịch cũng biết được, Hoắc Thời thích sưu tầm ngọc cổ nên trước khi đến Hoắc gia, cô đã lén mang miếng ngọc bội đi, làm quà tặng cho Hoắc Thời.
" Đổ hết cho chú sao? ". Hoắc Thời Khâm khẽ cười, nhẹ nhàng cất tiếng.
Không phải chú nói mọi thứ đều có chú phía sau sao? Không lẽ chủ định nuốt lời ". Nhã Tịch đáp.
' Được rồi. Không nói lại cháu ".
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3623236/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.