Một lúc sau. Nụ hôn say đắm của hai người cũng kết thúc. Nhã Tịch đứng thẳng dậy, ánh mắt hướng vào chiếc áo khoác trên người Hoắc Thời Khâm." Áo này vứt đi. Cả cái bàn nữa. Người phụ nữ động vào rồi, bận lắm ". Nhã Tịch nhíu mày, ánh mắt trở nên khó chịu nói.
" Được ". Hoắc Thời Khâm cười nhẹ, đôi mắt đầy sự cưng chiều đối với Nhã Tịch. " Tần Viêm! ". Hoắc Thời Khâm liếc nhìn ra cửa, cất tiếng.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Tần Viêm bước vào. " Hoắc Tổng! ". Tần Viêm kính cận đáp.
Hoắc Thời Khâm cởi áo khoác ra, đưa về phía Tần Viêm. " Vứt đi, cả cái bàn kia nữa ". Hoắc Thời Khâm nghiêm túc nói.
" Vâng ". Tần Viêm cầm lấy chiếc áo, lấy điện thoại gọi cho bảo vệ ở Hoắc thị, yêu cầu binh họ lên chuyển chiếc bàn làm việc của Hoắc Thời Khâm đi.
" Chiếc áo này được đặt riêng, không phải mới được mang đến sáng nay sao? Sao lại muốn vứt đi chứ? Người giàu, đúng là khó hiểu".
Hoắc Thời Khâm là người giàu nhất thế giới. Đồ của hắn dùng đương nhiên không phải là những đồ tầm thường. Dù chỉ là một chiếc áo khoác đi nữa, cũng được đặt may riêng, giá trị liên thành.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hoắc Thời Khâm lấy chiếc điện thoại trong người ra. " Bố! ". Hoắc Thời Khâm bấm nút nghe máy, nhẹ nhàng cất tiếng.
Bố của Hoắc Thời Khâm, tên Hoắc Thời, năm nay 65 tuổi. Hiện tại sống một ở biệt thự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3620580/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.