' Tiện nhân! Lại dám đánh tôi? Cô là cái thá gì chứ? Tôi phải giết cô ". Trình Lam tức giận, nhìn Nhã Tịch với ánh mắt dữ tợn. Trình Lam lao về phía Nhã Tịch một cách nhanh chóng. Trình Lam thực sự quá giống một kẻ điên.
Nhã Tịch nhìn Trình Lam, nở một nụ cười khinh thường. Đợi Trình Lam tiến đến gần, cô nhanh chóng tránh qua một bên, cô túm lấy cổ áo Trình Lam, hất mạnh vào bàn làm việc, dùng khủy tay ấn mạnh Trình Lam xuống bàn làm việc.
Tiện nhân! Mau thả tạo ra. Thả tạo ra. Tạo phải giết mày ". Trình Lam dùng hết sức vùng vẫy, dữ tợn nói.
Nhã Tịch cười nhẹ, cô cầm lấy chiếc bút của Hoắc Thời Khâm đặt trên bàn, hướng đầu bút lên phía trên mắt phải của Trình Lam. " Nói thêm một chữ, mắt sẽ không còn nữa đâu ". Nhã Tịch cất tiếng, câu nói đầy ý đe doạ.
Trình Lam nhìn đầu bút phía trên mắt phải của mình. Đầu bút chỉ cách mắt phải của Trình Lam không đến 5 cm. Khoảng cách như vậy, chỉ cần Nhã Tịch dùng lực thêm một chút, chiếc bút đó thực sự sẽ đâm vào mắt của Trình Lam.
Trình Lam im lặng, cơ thể cũng ngừng vùng vẫy. Trong đôi mắt hiện rõ lên sự sỡ hãi.
Nhã Tịch nở nụ cười hài lòng. " Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không?
Cạch!
Cánh cửa phòng được mở ra. " Xem ra cháu chơi rất vui ". Hoắc Thời Khâm bước vào căn phòng, mỉm cười nói.
" Nhanh như vậy chú đã họp xong rồi. Cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3618965/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.