" Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Không phải đang bình thường sao? Sao đột nhiên lại thành ra thế này? ". Đông Phương Tẫn nhìn Hoắc Thời Khâm, ánh mắt đầy sự khó hiểu. Đông Phương Tẫn không thể hiểu được, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Hoắc Thời Khâm đang bình thường trở thành như bây giờ. Có người hại hắn sao? Không thể nào rồi. Ở Nam Dương, ai cũng biết Hoắc Thời Khâm đáng sợ thế nào. Đương nhiên, hắn là một sự tồn tại đáng sợ ở Nam Dương mà. Ai lại dám hại hắn chứ?
" A Tẫn! Nguyên nhân thì bây giờ không thể nói được. Thêm một thời gian nữa đi ". Hoắc Thời Khâm nghiêm túc nói, trong đôi mắt hiện lên 3 chữ không thể nói. Đương nhiên, sao hắn lại nói ra chứ? Như vậy làm sao hắn có thể khiến Nhã Tịch hối hận, áy náy mà nghe lời hắn chứ. Hắn đâu có ngốc.
" Được rồi ". Đông Phương Tẫn khẽ gật đầu, Đông Phương Tẫn đã hiểu ý của Hoắc Thời Khâm, Hoắc Thời Khâm là không muốn nói. Đông Phương Tẫn quá hiểu Hoắc Thời Khâm mà, dù sao hai người cũng quen biết nhiều năm. Chuyện mà Hoắc Thời Khâm không muốn nói, dù làm cách gì cũng không thể khiến hắn nói ra được một chữ nào.
" Tiểu Tịch cũng thăm tôi sao? ". Ánh mắt của Hoắc Thời Khâm hướng về Nhã Tịch. Ánh mắt có chút đắc ý.
" Vâng. Nghe chú Tư nói chú xảy ra vấn đề, nên cháu đến thăm chú. Dù sao chú cũng là người anh em của chú Tư mà ". Nhã Tịch nghiêm túc đáp.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3584692/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.