Editor: An Dĩnh Hy
Cô mặc một chiếc váy dạ hội dài màu trắng, chiếc váy dài kéo lê trên mặt đất, trông như một chiếc váy cưới. Hai bên sườn dệt bằng ren vàng kết thành từng đóa hoa nở rộ sáng lạn, vật liệu may là tơ lụa thượng hạng cực mịn, dán chặt vào cơ thể cô phập phồng phô lên những đường cong, tóc được đan thành một bím tóc dài cầu kì tuyệt đẹp, trên mái tóc được cài thêm một đóa hoa vàng, hết sức bắt mắt kiều diễm.
Nam Cung Tuyệt đặt tờ báo trong tay xuống và nhìn cô, mắt lam dừng lại trên cơ thể cô một lúc lâu mà không rời đi.
Người phụ nữ này có một khí chất độc đáo, rất.... Quyến rũ....
“Có hoa trên mặt tôi hả? Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy.” Thiển Tịch hơi cau mày, cơ thể cô hơi nghiêng sang một bên.
Mắt lam nhanh chóng nguội dần, Nam Cung Tuyệt đứng dậy: “Đi thôi!”
“Ờ.” Cô gật đầu.
‘Ọt......’ Lúc này bụng cô kêu lên khó chịu. Thật là xấu hổ, quá xấu hổ, lúc nào không kêu lại kêu ngay lúc này, nhưng cũng không trách nó được, cả buổi sáng cô có cho nó ăn gì đâu. Đã sớm đói đến mức ngực dán ra sau lưng.
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nam Cung Tuyệt nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của cô, nhíu lại đôi mày kiếm phân phó cho người giúp việc bên cạnh: “Đi chuẩn bị cho cô ấy chút thức ăn.”
Thiển Tịch ngước mắt lên: “Thật không nghĩ ra nha, có đôi khi anh cũng không xấu xa lắm.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-nham-hiem/256473/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.