Editor: An Dĩnh Hy
Dưới lầu.
“Thiển Tịch, cậu làm sao vậy? Sao lại chật vật như thế này?” Vương Kha Nhi bị bộ dạng của Phong Thiển Tịch dọa tới sợ, tóc hỗn độn, quần áo xốc xếch, hốc mắt rưng rưng còn hằn lên tia máu.
Phong Thiển Tịch bắt lấy tay Vương Kha Nhi: “Đi, Kha Nhi, chúng ta đi.”
Không còn cố kỵ điều gì, cô kéo Vương Kha Nhi ra khỏi phòng khách, cứ một đường mà chạy, chỉ nghĩ phải rời khỏi cái nhà kia.
“Thiển Tịch, rốt cuộc làm sao vậy? Là Nam Cung tiên sinh không muốn giữ tôi lại sao? Không vấn đề gì đâu, cùng lắm tôi lại nghĩ cách đi chỗ khác.”
“Kha Nhi, trừ tôi ra, cậu cũng không còn chỗ nào khác để đi. Cậu bỏ nhà đi, tôi cũng theo cậu bỏ nhà đi, cậu phải ở ngoài đường, tôi cũng theo cậu ở ngoài đường.” Tôn nghiêm là cái gì? Tôn nghiêm tuy rằng không thể làm ra cơm để ăn, nhưng mà có thể làm tổn thương trái tim của một người. Bị vũ nhục như vậy, cô không biết mình còn có cái dũng khí gì để tiếp tục bị anh ta chà đạp.
Hai người đi trên đường cứ có cảm giác như đang đi vào cõi thần tiên, cũng tốt, vẫn còn có người bên cạnh, sẽ không sợ cô đơn.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, hai người liền tìm một chỗ nghĩ chân mà không tìm được, đành phải ngồi nghĩ ở một công viên.
Mặt trời đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, ánh trăng chậm rãi ngẩng đầu lên, một màn đêm yên lặng.
Lúc này Nam Cung gia đã sớm chuẩn bị cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-nham-hiem/256456/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.