Editor: An Dĩnh Hy
“Hử?” Nam Cung Tuyệt trêu ghẹo nhìn cô, một tay nâng má: “Cô muốn tôi giữ chị em tốt của mình lại sao?”
Phong Thiển Tịch gật đầu.
“A” Nam Cung Tuyệt cười lạnh.
“Cô đem chị em của mình đến đây ở, chẳng lẽ không sợ tôi sẽ làm gì cô ta sao?”
“Anh sẽ làm vậy sao?” Thiển Tịch nghi hoặc nhìn Nam Cung Tuyệt.
“Ai biết được”. Anh lạnh lùng cười.
Giống như là nói giỡn lại cười lạnh, làm cô có chút không đoán được. Hẳn là sẽ không đâu. Suy nghĩ một chút, nhớ tới bộ dạng đau khổ quỳ trên mặt đất khẩn cầu của Vương Kha Nhi, cô nói: “Vậy rốt cuộc anh có thể cho Kha Nhi ở lại hay không?”
“Có thể!” Nam Cung Tuyệt trực tiếp gật đầu.
Anh đột nhiên sảng khoái như vậy, làm cô có chút không quen: “Anh là nói thật sao? Anh thật sự nguyện ý giữ Kha Nhi tạm thời ở lại đây sao?”
Nam Cung Tuyệt gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà, tôi có một điều kiện trao đổi. Nếu cô làm được, tôi liền giữ bằng hữu của cô lại.”
“Điều kiện gì?”
“Lại đây”. Nam Cung Tuyệt ngoắc tay ra hiệu cho cô.
Cô nghi hoặc đi qua, đứng trước bàn.
“Đến bên người tôi”. Anh tiếp tục yêu cầu nói.
Cô vòng qua bàn đọc sách, đi đến bên người anh nói: “Anh muốn tôi làm gì mới bằng lòng giữ Kha Nhi lại?”
“Cởi thắt lưng ra!” Mắt lam lạnh lùng liếc sợi thắt lưng dưới thân.
Phong Thiển Tịch ngây ngẩn cả người, cũng nhìn chằm chằm vào chỗ thắt lưng của mình: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Không làm sao? Không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-nham-hiem/256455/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.