Tô Thính Ngôn và anh lần trước trực tiếp đi vào trong ký tên, không có đi qua cửa này, lúc này mọi người đều đang tò mò, có vẻ rất tò mò về chuyện kết hôn của một người đàn ông như vậy, nhất thời tâm trạng bực bội, cô kéo Lâm Nhứ đi nhanh vào phía bên trong làm thủ tục.
Bác gái làm thủ tục xem qua hồ sơ của hai người.
Mới kết hôn không lâu đã ly hôn?
“Hai người không xem xét lại một chút sao?”
Tô Thính Ngôn mỉm cười: “ Tôi ký tên ở đâu?”
Lâm Nhứ ân cần nhìn cô: “Không xem xét lại sao?”
“Em cũng đã xem xét rất lâu rồi mới đưa ra quyết định, thật sự, em không nhẫn tâm làm chậm trễ anh thêm nữa.”
Tô Thính Ngôn vội vàng nói một cách chân thành, sợ: rằng anh sẽ đột nhiên thay đổi ý định.
Lâm Nhứ nhìn cô chằm chằm: “ Anh muốn bị em làm cho chậm trễ.
“Này… Lâm tổng, anh muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, làm sao mà cứ phải tiêu phí thời gian ở cùng em.”
“Anh thật sự là thích tiêu phí thời gian cùng em.”
“Bỏ qua, có nói cũng không hiểu.”
Cô vội vàng đi tìm bút, lúc viết cô dùng quá nhiều lực ở tay, suýt chút nữa thì rơi bút khỏi tay.
Cô bỏ bút xuống, nhìn đầu ngón tay của mình.
Lâm Nhứ đột nhiên vươn một tay ra nắm lấy tay cô.
“Cần thận một chút, để anh nhìn xem.” Anh cẩn thận cúi đầu nhìn xuống, đau lòng nhìn đầu ngón tay của cô có một chút dầu vết bị xước da.
Anh cúi đầu thỏi, ánh mắt đẹp đế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186565/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.