Tút tút tút.
Lâm Nhứ kết thúc cuộc gọi.
Cố Nam Đình tức giận túm lấy Tống Tinh Thần.
“Quá nham hiểm, quá độc ác, chắc chắn là cậu ta biết tôi muốn trị cậu ta, lập tức chạy trước, làm sao có chuyện như vậy được!”
Lâm Nhứ rất nhanh chóng đi đến căn hộ của Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn mở cửa, nhìn thấy anh trở lại.
Cô nói: “Cái kia, tình cờ em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Cô còn có thể nhìn thấy, khóe miệng của anh có một vết rách.
Ở trên khuôn mặt tuần tú của anh, nhìn tháy rất dễ dàng, ai nhìn thấy đều sẽ thương tiếc không thôi, là ai có thể ra tay đánh một khuôn mặt đẹp trai như vậy, à không, là ra tay đánh cái miệng.
Anh dường như đã biết trước được điều này, trực tiếp mỉm cười nói: “Nói cái gì?”
“Ngày mai, anh có thời gian không… chúng ta dành một chút thời gian để đi… đi làm giấy chứng nhận ly hôn.”
Lâm Nhứ nhìn cô: “ Anh cảm thấy quá phiền phức.”
“Ha ha, có phiền phức gì chứ…”
“Dù sao thì cũng đã kết hôn rồi, vậy thì tạm thời chấp nhận một chút vậy.”
“Anh là tạm chấp nhận, em là trèo cao, là em chiếm bồn cầu mà không đi, trong lòng em thấy áy náy.”
Tô Thính Ngôn nghĩ lại thấy không đúng, vội vàng xua tay nói: “Em sai rồi, anh không phải bồn cầu, là em, là em.”
Lâm Nhứ nói “ Em thật sự muốn đi làm?”
Tô Thính Ngôn nghe vậy vội vàng gật đầu: “Anh đồng ý?”
Lâm Nhứ thở dài: “ Cũng không phải là không làm được.”
“Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186564/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.